Mặc dù đây là một câu mà Ma Thiên Cuồng Giao phí hết sức lực mới nói ra được, nhưng bởi vì hình thể Ma Thiên Cuồng Giao quá to lớn, âm thanh vẫn cứ như sấm sét vậy, toàn bộ người trong Ma Vân Tông đều nghe được.
Không ít người chết lặng, mặc dù bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không trở ngại bọn họ nghĩ tới rất nhiều thứ.
Nhưng mà, Phương Ẩn mới là người kinh hãi nhất, Ma Thiên Cuồng Giao vừa phải nói lời quy phục một người nào đó?
“Ha ha, ta không cần.” Từ Dương cười thản nhiên nói.
Hắn cảm thấy Ma Thiên Cuồng Giao chết có giá trị hơn khi nó sống.
Cho thân thể Ma Thiên Cuồng Giao đã là một bộ linh dược tuyệt hảo.
Tỉ như, ngay trước mặt Từ Dương đây có mấy sợi râu Ma Thiên Cuồng Giao cũng có thể làm thành dây thừng, hoặc có thể phối thêm với một vài loại linh dược khác để luyện chế Thành Ẩn đan. Thành Ẩn đan có thể tăng lên tỷ lệ thành công trên diện rộng cho Kim Đan kỳ tấn thăng đến Nguyên Anh kỳ.
“Ngươi không cần ta, vậy ý của ngươi là gì, muốn giết ta sao?” Ma Thiên Cuồng Giao có chút kinh hoảng nói.
Tại một ngàn năm trước, có lần nó phải chiến đấu với mấy chục tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thấy kinh hoảng, nhưng bây giờ nó gặp Từ Dương, nó lại vô cùng kinh hoảng.
Vừa rồi Từ Dương mới đạp cho nó hai cước, đã làm cho nó bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Thật lợi hại, hai cước vừa rồi của Từ Dương thiếu chút nữa thì lấy mạng nó.
Hơn nữa, rõ ràng Từ Dương còn chưa dùng ra toàn bộ thực lực, cứ như đùa giỡn vậy.
Vậy mà mới hai cước nhẹ bỗng đã làm cho nó bị trọng thương!
Mặc dù trí lực của nó không sánh được bằng nhân loại, nhưng mà nó cũng biết, nó đánh không lại tên quái vật này.
“Nhân loại, đừng có giết ta, ta có thể làm thú cưỡi cho ngươi!” Ma Thiên Cuồng Giao hoảng sợ nói.
Từ Dương lắc đầu nói: “ta không có hứng thú đối với thú cưỡi, ta có hứng thú với luyện đan hơn, cho nên ta định dùng ngươi để luyện đan.”
“Dùng ta để luyện đan!” Ma Thiên Cuồng Giao sửng sốt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại.
Mẹ nó, dùng nó luyện đan, không phải chính là muốn phân thây nó ra sao?
Nghĩ tới đây, Ma Thiên Cuồng Giao sợ đến run rẩy, vội vàng nói: “Ngươi đừng có giết ta mà, đừng có giết ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được, được không, đừng dùng ta luyện đan là được.”
Ma Thiên Cuồng Giao khổ sở cầu khẩn, đứng trước sinh tử, tiết tháo chỉ còn là đống rác.
Phương Ẩn há hốc mồm không nói nên lời.
Hắn ta chợt quay người, trong lòng bàn tay rịn ra mồ hôi mịn.
Hắn ta có thể cảm giác được Từ Dương có ác ý sâu đậm đối với Ma Vân Tông.
Hắn ta cảm thấy, nếu tâm tình Từ Dương không tốt, vài phút sẽ làm cho Ma Vân Tông bọn họ diệt môn. Cho nên, bây giờ việc mà Ma Vân Tông phải ưu tiên hàng đầu chính là làm cho Từ Dương hài lòng, tuyệt đối không được phép làm cho Từ Dương cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.
Chuyện này quan hệ đến vấn đề sinh tử tồn vong của Ma Vân Tông.
Mặt khác, bây giờ cũng còn có một vấn đề vô cùng khó giải quyết. Ma Vân Tông trộm mất Ma Thiên Cuồng Giao từ Thiên Dương tông, bây giờ phải làm thế nào để giải thích với mấy vị tiền bối đây.
Phương Ẩn cảm giác đầu mình đau như muốn nứt ra.
. . .
Phía xa, Ma Thiên Cuồng Giao hao hết miệng lưỡi, dùng cái đầu không mấy linh quang của nó để suy nghĩ ra vô số lý do không nên giết nó, đều bị Từ Dương dùng đúng một câu chế ngự: “Ta muốn dùng ngươi luyện đan”.
“Nhân loại, ngươi đừng có quá phận! Ngươi muốn dùng ta luyện đan chứ gì? Nếu ngươi dám giết ta, ngươi cũng đừng hòng được như ý!” Ma Thiên Cuồng Giao cuồng loạn nói.
Từ Dương cười nhạt nói: “Ngươi có thể thử xem, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Từ Dương cười rất tự tin, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm Ma Thiên Cuồng Giao.
Ma Thiên Cuồng Giao cuồng loạn nói: “Được lắm, cmn, ngươi đã khăng khăng muốn giết ta, vậy ngươi đừng hòng chiếm được ta.”
Dứt lời, thân thể to lớn của Ma Thiên Cuồng Giao liền trở nên đỏ bừng, phảng phất như một que hàn đang cháy mạnh lên.
Oanh. . . Bỗng nhiên, linh khí xung quanh trở nên nồng nặc nhanh chóng. Lấy cơ thể Ma Thiên Cuồng Giao làm trung tâm, linh khí bắt đầu xoay tròn, rồi dần dần trở thành một cái vòi rồng cực lớn. Thân thể Ma Thiên Cuồng Giao cũng càng thêm đỏ lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung ra.
“Ngươi muốn tự bạo?” Từ Dương không cảm thấy ngoài ý muốn.
Từ Dương thấy nếu để Ma Thiên Cuồng Giao tự bạo, toàn bộ những gì trong khoảng diện tích 100 dặm quanh đây sẽ lập tức hóa thành tro tàn.
“Ha ha, nhân loại, là do ngươi bức ta, ta có chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng! Ha ha ha.” Ma Thiên Cuồng Giao gào thét cười nói.
Lúc này, thân thể Ma Thiên Cuồng Giao ra sức bành trướng trông thấy, trở nên giống như một quả cầu khổng lồ.
“Ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Từ Dương thản nhiên nói.
Từ Dương vừa nói, vừa đưa ra một ngón tay, điểm một cái trên thân Ma Thiên Cuồng Giao.
Lúc này, chuyện thần kỳ xảy ra. Thân thể đang bành trướng của Ma Thiên Cuồng Giao nhanh chóng co vào, rất nhanh thì trở lại thành bình thường, thân thể đỏ hồng cũng trở lại màu đen vốn có. Phong bạo linh khí vừa mới tụ đến cấp tốc tiêu tan, thiên địa một lần nữa trở lại sự bình tĩnh vốn có, phảng phất như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Sao lại thế này?” Ma Thiên Cuồng Giao ngơ ngác nói, trong ánh mắt đầy vẻ mê mang.
“Ha ha, ngươi có thể chết được rồi.” Từ Dương thản nhiên nói, ngay sau đó lấy ra một thanh kiếm, cắm vào trán Ma Thiên Cuồng Giao.
Bành. . . đầu Ma Thiên Cuồng Giao lập tức bị nổ tung thành vô số mảnh vụn.
Từ Dương nhìn thi thể Ma Thiên Cuồng Giao mà nở nụ cười hài lòng.
Ma Thiên Cuồng Giao cũng già tuổi rồi, nhưng mà thực lực của nó chỉ có bán bộ Động Thiên, thậm chí ngay cả bán bộ Động Thiên cũng chưa tới. Thứ duy nhất có thể trực tiếp dọa người là thân thể khổng lồ của nó.
Đương nhiên, như vậy không có nghĩa là Ma Thiên Cuồng Giao là cặn bã, mà chỉ bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao bị trận pháp phong ấn ngàn năm, tu vi không tiến mà còn thụt lùi. Nếu để Ma Thiên Cuồng Giao tu chỉnh một đoạn thời gian, vậy Ma Thiên Cuồng Giao hẳn là sẽ hồi phục đến ranh giới tu vi Động Thiên cảnh.
Ngay lúc này, Từ Dương nghe thấy từ hậu phương truyền đến một hồi âm thanh phá không. Từ Dương quay đầu nhìn lại thì thấy một đám người đang bay đến trước mặt hắn.
“Các ngươi là ai, tới đây làm gì?” Từ Dương hỏi.
Bịch. . . Ngay lúc này, đám người kia quỳ một chân trên đất, rất cung kính nói: “Ma Vân Tông hoan nghênh tiền bối đại giá quang lâm.” Người cầm đầu chính là Phương Ẩn đang nơm nớp lo sợ.
Từ Dương đảo mắt qua Phương Ẩn, Phương Ẩn cười càng thêm miễn cưỡng, Từ Dương đứng từ xa phảng phất như có thể nghe được cả tiếng tim đập của hắn ta.