Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nàng ta có thể sống lâu trăm tuổi.
Nữ nhân cũng cảm thấy, thân thể vốn cứng ngắc bỗng nhiên trở nên vô cùng nhẹ nhõm, không tự chủ được nhanh chóng ngồi dậy.
Sau đó nàng vô cùng ngạc nhiên, nước mắt chảy dài.
Từ Dương biết nàng ta sẽ có phản ứng như vậy, mỉm cười nói: “Ngươi thử đứng lên xem.”
Nữ nhân nghe Từ Dương nói cũng từ giường đứng dậy, sau đó đi tới đi lui, vui vẻ vô cùng, nàng như đứa trẻ được cho món đồ chơi mới.
Lưu Thanh và Lưu Minh vô cùng vui mừng.
“Cảm ơn ân nhân.”
Một lát sau, bỗng nhiên, ba người cùng quỳ trước mặt Từ Dương, cung kính cảm tạ.
“Không cần cám ơn, về sau Lưu Thanh và Lưu Minh là đồ đệ của ta.” Từ Dương đặt tay lên vai Lưu Thanh nói.
Nữ nhân ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Từ Dương hỏi.
“Ân nhân, ý của ngài là để hai đứa nhỏ này theo ngài học nghệ sao?”
“Đúng, hai đứa bé này của ngươi có thiên phú luyện đan, ta có thể dạy bọn họ luyện đan.” Từ Dương nói.
Lão phụ nhân nghe vậy, kích động đến không nói ra lời.
Nàng ta ở trên giường đã lâu, Từ Dương sờ qua một chút, bệnh tình cũng biến mất.
Có người lợi hại như vậy tới dạy cho hai đứa con của nàng, sau này có trở thành lang trung bọn chúng cũng no ấm cả đời.
Bỗng nhiên, lúc này nàng nhớ tới tiên nhân trong truyền thuyết, đột nhiên giật mình bừng tỉnh, không lẽ người trước mặt nàng là tiên nhân.
“Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân.” Nữ nhân nước mặt tuôn trào, ngẹn ngào không biết nói gì, chỉ biết dập đầu nói lời cảm tạ.
Lưu Thanh cũng mừng rỡ nhìn Từ Dương, không biết vì cái gì, trong lòng nàng chỉ luôn có mong muốn luyện đan.
Trước giờ ai cũng bảo nàng không luyện được, đây là lần đầu tiên có người nói nàng có thể luyện đan, hơn nữa còn là một vị tiên nhân.
Lưu Thanh cảm giác giấc mộng xa vời của mình đang từ chân trời bay vọt xuống trước mặt.
“Nếu ta học xong Luyện Đan, ta cũng có bản lĩnh cứu người như sư phụ vừa cứu mẹ ta sao?”
Lưu Thanh đi đến trước mặt Từ Dương, nhỏ nhẹ hỏi, vô tình đổi cách xưng hô gọi hắn là sư phụ.
“Vừa rồi chỉ là một vấn đề nhỏ, nếu ngươi học được một phần ngàn, người chết mọc lại thịt từ xương cũng không có vấn đề.” Từ Dương vừa cười vừa nói.
......
“Vương Phương Thúy, nộp tiền thuê nhà.” Đang lúc mấy người Từ Dương đang vui vẻ, bỗng nhiên từ ngoài cửa một giọng nam nhân khàn khàn truyền tới.
Bành......
Một giây sau, cửa nhà gỗ rách nát bị bàn chân to lớn đá văng. Toàn bộ nhà gỗ khẽ run lên, phát ra âm thanh két két, khiến người ta cảm giác như sắp sụp đổ.
Một nam tử trung niên vóc người to béo bước vào cửa.
Vừa vào cửa đã nhìn chằm chằm vào Lưu Thanh, ánh mắt biến thái không hề che giấu.
“Vương Phương Thúy, ba mẫu ruộng bên ngoài cộng với cái phòng đang ở, hết thẩy mất ba mươi lượng bạc. Hơn nữa, tiền thuê nhà ngươi đã khất nợ mười hai tháng, một tháng ba mươi lượng bạc, ta sẽ giảm giá cho ngươi, chỉ lấy năm trăm lượng bạc thôi.”
Người kia nhắm mắt lại, trong miệng lẩm bẩm.
Khóe miệng Từ Dương giật giật, nơi núi hoang này một phòng ở mà lấy của người ta ba mươi lượng bạc, muốn ăn cướp à?
Hơn năm trăm lượng bạc này cầm ra thành thị phồn hoa có thể mua được một tứ hợp viện.
Từ Dương híp mắt, nhìn tên béo này biểu diễn.
“Ba mươi lượng bạc, ta không có nhiều hơn. Hơn nữa, không phải lúc trước chúng ta đến đây đã đồng ý một năm ba lượng bạc sao? Hơn nữa, ba mẫu ruộng ngoài kia ta đã sớm không còn thuê.”
Vương Phương Thúy hốt hoảng nói, muốn dựa vào lí lẽ tranh luận.
“Này, bà già kia, không phải ngươi bị liệt sao? Sao đứng lên được, trước đó ngươi lừa gạt ta sao?”
Nam nhân trung niên to béo kinh ngạc nói.
Ngay lúc này, ánh mắt hắn ta đặt trên người Từ Dương.
“Người này là ai, nhân tình của ngươi à?”
Lưu Thanh kéo tay Từ Dương, hoảng sợ nói: “Sư phụ, làm sao bây giờ?”
Từ Dương lấy một quả màu đỏ, vừa ăn vừa hứng thú nói: “Cứ bình tĩnh.”
Âm thanh này như có ma lực, có thể làm cho ba người đang hoảng sợ nhanh chóng trở nên yên tâm.
“Sư phụ? Tiểu bảo bối, hắn là ai?” Trung niên to béo đi đến trước mặt Từ Dương truy hỏi.
“Ồ, ta biết rồi, có phải ngươi không đóng nổi tiền phòng, cho nên bán con gái của ngươi cho người ta không?”
Tên béo cười ta, đi tới trước mặt Lưu Thanh, dò xét hỏi.
“Ta nói này, ngươi bán cho người khác không bằng bán cho ta, ta sẽ miễn trừ toàn bộ tiền nhà cho ngươi, thế nào?”
Nói xong hắn ta liền đưa tay ra, muốn xoa bóp hai má non nót của Lưu Thanh.
Bỗng nhiên, một bàn tay như gọng kềm sắt vươn ra, nắm bàn tay mập mạp của tên béo.
“Ta cho ngươi thời gian ba giây, xéo đi!” Từ Dương thản nhiên nói.
Tên béo muốn kéo tay ra, thế nhưng lực tay của Từ Dương quá lớn, sắc mặt hắn ta đỏ lên cũng không có cách nào di chuyển một chút.
“Ngươi thả ta ra, ta có thể tha cho ngươi không chết, nếu không….”
Một tay khác của Từ Dương vung lên, sau đó hung hăng đánh lên mặt của tên béo.
Mỡ trên mặt tên béo bật lên, giống như quả bóng nảy.
“Nhanh chóng cút cho ta, nếu không ta cho đầu ngươi xoay tròn một vòng ba trăm sáu mươi độ.” Từ Dương thản nhiên nói, buông lỏng tay tên béo ra.
Tên béo xoa xoa gương mặt vừa đau vừa tê, trong mắt lóe lên ánh nhìn hung ác.
Trước giờ hắn ta chưa bị thua thiệt bao giờ, lấy thanh đại đao mang sau lưng, trực tiếp chém về phía Từ Dương.
“Sao có nhiều người đến tìm chết thế không biết?” Từ Dương thở dài, nắm lấy tên béo kia.
Xách đầu của hắn vặn ngược một vòng ba trăm sáu mươi độ, tiếng răng rắc kêu lên.
Từ Dương thả hắn ta đã mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Vương Phương Thúy sợ đến choáng váng, nhìn thi thể nằm trên đất, không biết làm thế nào.
Bởi vì Lưu Thanh đã thấy qua phương pháp giết người của Từ Dương cho nên vẫn bình tĩnh.
Trong mắt Lưu Minh không chút sợ hãi, ngược lại càng thêm sảng khoái.
“Ân nhân, ngươi chạy mau kẻo bọn họ báo quan.” Vương Phương Thúy lo lắng kêu lên.
Từ Dương im lặng không giải thích, chỉ hỏi: “Ngươi biết tên béo ở đâu sao?”
Vương Phương Thúy ngạc nhiên hỏi lại: “Ân nhân, ngươi hỏi cái này để làm gì?”
Từ Dương lấy ra quả đỏ, vừa ăn vừa nói.
“Ta đi giết cả nhà hắn.”
Vương Phương Thúy nghe vậy hai mắt trợn tròn, khóe miệng run rẩy, không biết nên nói cái gì.
Từ Dương chỉ cười, đương nhiên hắn chỉ đang trêu chọc Vương Phương Thúy, trên thế giới có rất nhiều người xấu, hắn cũng không thể để ý hết.
Chỉ cần không chọc tới Từ Dương hắn, hắn cũng không để tâm.