Vu lão gia mang theo Thư Dư cùng hai tên tùy tùng vội vội vàng vàng đi về phía bờ sông Văn Mặc bên kia.
Thị trấn không lớn, không bao lâu đã đến bờ sông Văn Mặc.
Mấy người đi dọc bờ sông, không bao lâu, một tên tùy tùng trong đó đột nhiên nói, “Kia không phải cỗ kiệu của thái thái sao?”
Vu lão gia sửng sốt, ngước mắt nhìn lại, quả thực nhìn thấy cách đó không xa đang đặt cỗ kiệu của thê tử mình ngày thường hay đi ra ngoài.
Hắn nhìn nhìn lại bốn phía, tựa hồ là hướng về phía ngõ nhỏ kia đi qua, chính là phòng ở của Cảnh đại sư. Cái này cũng bình thường, từ sau khi Cảnh đại sư nói thê tử có hi vọng hoài thai nhi tử, nàng thực thờ phụng hắn, ngẫu nhiên sẽ đi tìm Cảnh đại sư giải thích nghi hoặc.
Vu lão gia nghĩ Cảnh đại sư cũng ở gần đây, vậy thì vừa lúc đi xem.
Ai biết mới vừa nâng bước, Thư Dư ở một bên đột nhiên nói, “Từ từ, cỗ kiệu kia cũng chọc phải không ít sát khí đâu.”
Vu lão gia cả kinh, “Thê tử ta cũng gặp nguy hiểm?”
Thư Dư trầm mặc trong chốc lát, sau đó mặt lộ vẻ đồng tình nhìn về phía hắn, chần chờ nói, “Sát khí ở cỗ kiệu kia ấy, hình như chính là căn nguyên.”
Vu lão gia sửng sốt, cái gì, có ý gì??
Hắn rốt cuộc là người làm ăn, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, lúc này đã nghĩ tới một loại khả năng. Nhưng thê tử là người đã cùng chung chăn gối nhiều năm, trước mặt cũng chỉ là đạo cô bèo nước gặp nhau. Hắn tất nhiên sẽ tin tưởng thê tử mình hơn một chút.
Bởi vậy cứ việc nội tâm có chút hoài nghi, đối với Thư Dư sắc mặt lại hơi hơi trầm xuống, “Đạo trưởng sợ là nhìn lầm rồi đi?”
Thư Dư cười khổ, “Chỉ hy vọng như thế.”
Vu lão gia hừ lạnh một tiếng, đi nhanh về phía phòng ở của Cảnh đại sư.
Thư Dư thấy hắn tuy rằng sắc mặt không tốt, bộ dáng tựa hồ đối với việc nàng nói bậy về thê tử rất là bất mãn. Nhưng mà hướng mà hắn đi lại cố ý tránh đi cỗ kiệu và vị trí mà kiệu phu có thể nhìn thấy, nhịn không được âm thầm cười cười.
Vu lão gia chắp tay sau lưng, trầm mặc, nhưng tâm lý cũng đã nhấc lên phong ba.
Hắn nghĩ tới, thê tử cầm tinh chính là mã.
Chẳng lẽ, nàng thật sự sẽ làm việc bất lợi với mình sao?
Không có khả năng, đạo cô này cũng không biết từ đâu tới đây, này rõ ràng chính là đang châm ngòi ly gián. Hắn không thể trúng kế.
Nhưng chờ đến khi hắn đứng ở cửa viện của Cảnh đại sư, nhìn đến số nhà là 36, thiếu chút nữa bước chân không nổi.
Vu lão gia vốn muốn tiến lên gõ cửa chợt ngừng động tác lại, hắn đem hai tên tùy tùng kêu lại đây, nói với một người trong đó, “Ngươi lặng lẽ trèo tường đi vào, nhìn xem tình huống bên trong.”
Lại nói với một người khác, “Ngươi để ý cái đạo cô kia cho ta, đừng để cho nàng rời đi.”
Hai người lập tức đồng ý, Thư Dư liền nhìn thấy một tùy tùng xoay người trèo tường.
Nàng không nói thêm cái gì, chỉ là trên mặt lộ ra vẻ mặt trách trời thương dân.
Không bao lâu, tùy tùng kia lại từ trên tường nhảy xuống, nhưng mà biểu tình lại vô cùng trầm trọng và khó coi.
Hắn thoạt nhìn thập phần do dự, Vu lão gia trong lòng liền có loại dự cảm không tốt.
“Nói.”
Tùy tùng nhìn nhìn Thư Dư, vẫn là tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói thầm vài câu.
Vu lão gia càng nghe đôi mắt trừng đến càng lớn, đầy mặt khiếp sợ, “Ngươi, ngươi nói thật?”
Tùy tùng gật gật đầu, “Ta đã đem nha hoàn trông coi viện môn bên trong trói lại bịt kín miệng, lão gia, muốn vào xem hay không?”
Vu lão gia nghiến răng nghiến lợi, cả người đều đang run rẩy, đôi mắt đỏ lên, từng câu từng chữ gằn lên, “Đi!”
Tùy tùng đến bên trong nhẹ nhàng mở cửa, Vu lão gia nhấc chân liền đi vào.
Đi được một bước lại xoay đầu, nhìn Thư Dư thật sâu một cái, người sau gật đầu, “Thí chủ đi vào là được, nơi này xác thật là ngọn nguồn sát khí, bần đạo chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.”