Đại Bảo đi đến trước mặt Tam Nha cùng Đại Hổ, nói, “Đây là mứt hoa quả ta để dành lâu lắm rồi đấy, đến ta còn tiếc không dám ăn, ta chia cho các ngươi.”
Mọi người, “……”
Trời tự nhiên đổ mưa rồi à , Đại Bảo thế nhưng chủ động mang đồ ăn của mình ra chia cho người khác?
Thư Dư nhìn mứt hoa quả kia, có chút ghét bỏ.
Ai biết ngay sau đó, Đại Bảo liền ngẩng đầu hỏi nàng, “Ta hiện tại đã chia thứ tốt nhất của ta cho bọn họ, ta về sau cũng không bắt nạt bọn họ nữa, vậy tỷ có phải sẽ làm đồ ăn ngon cho ta không?”
Thư Dư nhướng mày, những người khác đầy mặt ngạc nhiên.
“Được chưa?” Đại Bảo lại hỏi một câu, “Tỷ xem ta đều không khóc nữa rồi, ta cũng không mắng tỷ, không đánh tỷ, còn đem mứt hoa quả chia cho bọn họ ăn, ta làm được tốt như vậy, hẳn là phải thưởng chứ.”
Tốt cái quỷ ấy.
Thư Dư nội tâm khinh bỉ, trong miệng lại nói, “Đệ biết sai có thể sửa, xác thật là không tồi. Chỉ là ta cũng không xác định đệ về sau có thể bảo trì trạng thái như này hay không, còn phải quan sát thêm một thời gian đã, nếu đúng là đệ trở nên tốt hơn thật, ta khi nào làm đồ ăn ngon sẽ kêu đệ một tiếng.”
Đại Bảo nhíu nhíu mày, đối với kết quả này không quá vừa lòng.
Nhưng mà thôi, dù sao Nhị Nha tỷ cũng đã đáp ứng rồi.
Hắn không nói hai lời đem mứt hoa quả trong tay cho Đại Hổ Tam Nha mỗi người một viên, lại nhìn thấy Nhị Ngưu đứng bên đang mắt thèm, cũng cho hắn một viên.
Những người khác thì không có, rốt cuộc đều là người lớn cả, hơn nữa hắn tổng cộng cũng mới có năm viên thôi.
Mấy đứa trẻ tuổi không cách nhau nhiều lắm mỗi đứa cầm một viên, tựa hồ khoảng cách lập tức liền kéo gần.
Đại Hổ Tam Nha luôn luôn không chơi cùng Đại Bảo, cũng không thể nào thân cận với Nhị Ngưu, hiện giờ lại cùng nhau tay cầm tay chạy ra sân chơi.
Một màn này, những người khác không biết nghĩ như thế nào, nhưng lão thái thái mới từ trong phòng bếp ra lại nhịn không được lau nước mắt.
Tốt rồi, trước kia Đại Hổ Tam Nha chỉ biết làm việc, cũng không ra đi chơi. Đại Bảo thì chỉ biết bắt nạt những đứa khác, Nhị Ngưu cũng trước nay chỉ chơi với những tiểu đồng bọn khác trong thôn.
Hiện giờ cảnh tượng như vậy, ngay cả thời điểm ăn tết người mấy nhà tụ tập bên nhau cũng chưa từng có.
Lão thái thái vô cùng thỏa mãn, hít sâu một hơi, đi đến nhà chính.
Thúy Hoa dẫn đầu nhìn thấy bà, vội vàng đứng lên, “Bà nội.”
“Thúy Hoa, Kim Hải tới à, ngồi ngồi ngồi, lát nữa thôi chúng ta liền ăn cơm, các ngươi trước nghỉ một lát đi.”
Thúy Hoa ngượng ngùng, “Cháu hẳn là đi phòng bếp hỗ trợ.”
“Không cần cháu, chúng ta nhiều người như vậy, đều nấu xong xuôi cả rồi.” Lão thái thái nói, lại nhíu mày, “Nhưng mà cũng sắp đến giờ cơm rồi, Tứ Hạnh cùng Đại Nha các nàng sao còn chưa tới nhỉ?”
Thư Dư đánh giá một chút canh giờ, xác thật đã tới buổi trưa rồi.
Theo lý thuyết, Thúy Hoa trong nhà có hài tử sinh bệnh, lại là ở trấn trên, ngay cả nàng đều tới rồi, những người khác hẳn là đã phải tới sớm hơn một chút mới đúng.
Mới nghĩ, cửa lại truyền đến động tĩnh.
Ngay sau đó, Đại Hổ chạy vào, hưng phấn nói, “Đại tỷ đã trở lại.”
Giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa, ngay sau đó liền nhìn thấy hai thân ảnh chậm rãi đi về bên này.
Thư Dư trước tiên nhìn về phía nữ tử bên trái, cảm giác đầu tiên đó là gầy, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương, dường như gió thổi qua là có thể thổi bay.
Lão thái thái đã đi ra ngoài đón, thời điểm nhìn thấy Đại Nha, hốc mắt liền không khỏi đỏ lên, “Nha đầu này đã bao lâu không đã trở lại rồi chứ, nhìn một cái, sao lại gầy đến mức này?”
Đại Nha trên mặt vốn còn mang theo ý cười, thấy thế cũng không khỏi banh thẳng khóe miệng, áp chế nghẹn ngào, “Không gầy, bà nội, cháu không gầy đâu.”