Lần này Tần Phong không đến điểm xuất phát đi dã ngoại, mà đi con đường vòng quanh trong thành phố, chỉ có điều chuyến xe này cũng gặp phải nguy hiểm tương tự!
Trên xe, phần lớn đều là nhân viên chiến đấu, cũng có mấy người trông như người bình thường gầy như que củi.
Xe đi về hướng tây, chẳng mấy chốc đã chạy đến khu vực trung tâm, đường đi xung quanh càng ngày càng chen chúc, dày đặc, thậm chí bắt đầu xuất hiện chỗ dơ dáy bẩn thỉu.
Sau khi đến một mức độ nhất định, toàn bộ công trình kiến trúc đột nhiên bị tường thành ngăn lại, nhanh chóng biến mất sau lưng.
Đương nhiên, vùng này cũng an toàn, xung quanh là từng mảng lớn ruộng lúa sum suê, cách mỗi trăm mét đều xuất hiện một cái tháp canh, Thương giới giả cầm súng tiểu liêu đen kịt.
Phát thanh trong xe cũng đúng lúc vang lên.
“Các vị hành khách, trạm cuối cùng của chiếc xe này, sắp đến khu trồng trọt phía tây Thừa Bắc!”
“Tất cả người chiến đấu xin chú ý, săn giết những dị thú dưới đây ở bên ngoài khu trồng trọt có thể dựa vào ký hiệu rõ ràng trên xác để thu hoạch được Trung Hoa tệ ngoài định mức, mục tiêu săn giết lần này là: Chuột lớn ăn cỏ, Bọ ngựa xanh lục, Tuyến xà…”
“Mùa vụ đặc thù, nếu phát hiện thử triều xin hãy báo động sớm, tham gia chiến đấu thu hoạch được giá trị vinh dự trong căn cứ, có thể dùng giá cả nội bộ đổi lấy cơ giới chiến đấu, thuốc!”
Nhân viên chiến đấu trong xe đều trở nên cảnh giác.
Chẳng mấy chốc, một đạo phòng tuyến cuối cùng đã xuất hiện!
Lần này không còn là tường thành, mà là một dãy hàng rào được dựng từ gỗ, bên ngoài cũng có rất nhiều cạm bẫy, cách mỗi trăm mét vẫn thấy một cái tháp canh, càng nhiều hơn là chiến xa.
Dù sao, phạm vi trồng trọt quá lớn cũng có thể vì một vài nguyên nhân mà sửa đổi bất cứ lúc nào, dùng hàng rào sẽ tiết kiệm tài lực hơn.
Xe dừng lại, mọi người bắt đầu xuống xe.
“Ầm!”
Một tiếng súng vang lên ở nơi rất gần, đằng xa truyền đến một tiếng kêu thảm chói tai.
Trên tháp canh truyền đến một giọng nói hùng hổ.
“Đệt, gần đây đám chuột chết bầm này muốn lật trời rồi!”
Đứng canh gác tháp canh là một chuyện rất khô khan, nếu là lúc không có nguy hiểm thì lăn lộn cũng là một ngày, nhưng một khi có chút gió thổi cỏ lay phải đánh chết mục tiêu, những dị thú này cũng không phải xuất hiện bất cứ lúc nào, tất nhiên sẽ khiến người ta bực bội.
Trước cửa hàng rào to lớn, một binh sĩ mặc quần áo tác chiến màu xanh sẫm mở cửa, cho đám người này thông qua.
“Ngươi, đúng, ngươi, trở về!”
Binh sĩ kia chỉ một người nói.
Tần Phong dừng bước nhưng phát hiện tên lính này không chỉ mình, mà chỉ một thiếu nữ khác.
Thiếu nữ này cao hơn Tần Phong một chút, thoạt nhìn khoảng 1m75 nhưng dáng người hơi gầy như cây gậy trúc, bộ ngực bình thường trông như sân bay, hiển nhiên phát triển không tốt.
Không chỉ như thế, Tần Phong còn biết người này.
Tiếu Tĩnh!
Trong đầu Tần Phong xuất hiện hình ảnh mấy năm sau, Tiếu Tĩnh tư thế hiên ngang trở thành Thượng tá Thủ bị quân, lúc đi ra ngoài chiến đấu còn thuận tiện giúp mình.
Khi đó Tiếu Tĩnh đã có quan uy, chỉ sợ không ai nghĩ đến hiện tại đối phương có dáng vẻ chán nản như vậy.
“Vì sao để ta trở về, ta có thể chiến đấu, ta muốn đi ra ngoài giết dị thú.” Tiếu Tĩnh không nhịn được nói, trong lòng cũng rất căng thẳng.
“Chỉ với ngươi? Vẫn nên quay về nấu cơm đi, chiến đấu cái gì?” Binh lính cười lạnh.
Mỗi ngày vì đủ loại nguyên nhân có rất nhiều người đi tìm cái chết, dù sao trong căn cứ cũng có mặt tối, muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy cần có lực chiến đấu cường đại.
Cũng không phải loại người gì cũng có thể đi ra ngoài, nữ nhân cũng là tài nguyên, binh lính không muốn để Tiếu Tĩnh đi chịu chết.
“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, nữ nhân nên sinh con nấu cơm sao, dựa vào cái gì?” Tiếu Tĩnh gào lên, trong lòng như rất căng thẳng.
Khuôn mặt binh lính lạnh lùng.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ngươi tay trói gà không chặt, dáng vẻ này của ngươi muốn ra ngoài chiến đấu? Ngươi có quần áo tác chiến không? Ngươi có vũ khí không? Ngươi dùng tảng đá đập chết dị thú sao? Nếu không có thì cút về đi!”
Tiếu Tĩnh bị nói đến cả khuôn mặt đỏ bừng, mình chạy đến đây cũng vì nhất thời xúc động nhưng bị người này quát một tràng cũng cảm giác muốn lùi bước, đến sau cùng Tiếu Tĩnh căn bản không có câu nào để cãi lại.
Nhưng lòng muốn ra ngoài chiến đấu của nàng lại càng tăng mạnh.
Lúc nàng chuẩn bị trở về, một giọng nói vang lên.
“Ta dẫn nàng ra ngoài!”
Tiếu Tĩnh ngạc nhiên, ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía giọng nói, lúc thấy người đối diện nàng lại không tưởng tượng nổi gọi ra tiếng.
“Tần Phong!”
Tần Phong gật đầu với Tiếu Tĩnh, sau đó nói với binh sĩ kia: “Chắc nàng có nỗi khổ tâm không còn cách nào, ta và nàng là bạn học, ta dẫn nàng đi!”
Tần Phong chỉ súng năng lượng bên hông.
Khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của binh sĩ kia dịu lại, nhìn thoáng qua súng năng lượng và một bộ quần áo tác chiến tinh xảo cũng nhả ra.
“Đi đi, nhớ phải còn sống trở về!”
Binh lính nhường đường đi, thật ra hắn ta cũng hiểu lầm, cho rằng Tần Phong là một Dị năng giả, có lẽ đời trước Tần Phong sống quá khổ đến mức chỉ cần chút nhân tình cũng khiến hắn nhớ kỹ trong lòng.
Ân tình một giọt, báo đáp như dòng suối.