CHƯƠNG 43 - QUAN TÂM
CHƯƠNG 43 - QUAN TÂM
Trần Lạc đi đến gần, cười nói:
"Mã Ngọc, là ta, Trần Lạc, ta đặc biệt đến cứu ngươi."
Ta đã mạo hiểm rất lớn để đến đây, ngươi có cảm động không? Hãy tận tâm làm một đầu bếp cho ta đi. Sau cú sốc, Mã Ngọc tất nhiên rất cảm động, cô kích động nói:
"Trần Lạc, cảm ơn."
Tô Đại Trụ đang muốn đỡ Mã Ngọc đứng dậy thì mấy con tang thi xung quanh và đám tang thi ở trong phòng hội nghị bên cạnh nghe thấy tiếng động liền lập tức chạy đến.
Tạm thời không có thời gian ôn chuyện với Mã Ngọc, hai người Trần Lạc và Tô Đại Trụ cùng nhau giữ cửa, một trái một phải cộng thêm Pháp Vương ở giữa, trắng trợn tàn sát đám tang thi đang chạy đến.
Đám tang thi chạy đến từng đợt từng đợt. Nếu có hơn một trăm con tang thi tập trung lại đây thì Trần Lạc thật sự không dám đối đầu như thế này.
Không lâu sau, không còn một con tang thi nào sống sót.
Mấy người ở bên trong kho lạnh thấy mọi thứ thông qua cửa sổ trên kho lạnh, nhưng không nghe được cuộc trò chuyện của đám người Trần Lạc.
Lâm Y Nhi kích động che miệng, nước mắt dâng trào trong mắt, cô được cứu rồi. Kiên trì năm ngày, cuối cùng cũng được cứu rồi.
Chân của ông trùm giới kinh doanh Lý Lâm cũng không còn đau nữa.
Những người bên trong kho lạnh vẫn chưa yên tâm, đợi đến khi không còn tang thi nữa mới mở cửa đi ra.
Lý Lâm mỉm cười nói:
"Cảm ơn hai vị anh hùng đã cứu chúng ta."
Lâm Y Nhi tháo khẩu trang xuống, mỉm cười, lộ ra bộ dạng dè dặt ngây thơ:
"Xin chào, ta tên là Lâm Y Nhi, rất vui được gặp các ngươi."
Không tháo khẩu trang xuống, làm sao Trần Lạc có thể biết cô là Lâm Y Nhi. Cô là đại minh tinh hạng A, chỉ cách thiên vương một bước nữa thôi. Nói không chừng, hai người này chính là fan não tàn của cô, có thể sẽ chăm sóc cô hơn cả Lý Lâm.
Trần Lạc liếc mắt nhìn cô, ngươi vui vẻ quá sớm rồi. Trần Lạc hỏi Mã Ngọc:
"Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì cứ nói, ta làm chủ cho ngươi."
Những người khác đều trốn kỹ ở bên trong kho lạnh, chỉ có Mã Ngọc ở bên ngoài, suýt chút nữa đã bị tang thi ăn hết. Trần Lạc không khó để đoán được đã có chuyện xấu gì xảy ra.
Không biết vì sao mà lúc nghe được những lời này của Trần Lạc, sự tủi thân trong lòng Mã Ngọc lập tức dâng lên, cô nghẹn ngào kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Trần Lạc nghe xong chỉ nở một nụ cười lạnh lùng, cho nên hắn mới nói đừng nên làm người tốt.
Vốn dĩ bản thân Mã Ngọc là người rất có giá trị, cho nên Trần Lạc mới đến cứu cô, nếu cô không có giá trị thì hắn cũng không quan tâm cô sống chết thế nào.
Mấy người Lý Lâm nhìn nhau, hình như là người quen của Mã Ngọc. Hừ, trên thế giới này không có tiền thì sẽ bày ra chuyện bất bình. Lý Lâm cười nói:
"Người anh em, có thể đưa ta về nhà trước được không, sau khi giải quyết xong nguy cơ này thì ngươi có thể đến công ty của ta làm việc, tiền lương hai mươi vạn."
Hai mươi vạn cũng không thấp, một năm hơn hai trăm vạn, có bao nhiêu người làm công có thể cầm được số tiền này? Làm mấy năm thì có thể trở thành triệu phú rồi.
Một người đàn ông lấy ra một tấm chi phiếu, đưa cho Trần Lạc:
"Chỉ cần đưa ta đến nơi an toàn, tùy tiện viết một con số vào là được."
Tùy tiện viết? Không biết hắn có thể viết một trăm tỷ nhân dân tệ được hay không. Đây chính là chi phiếu khống trong truyền thuyết.
Trần Lạc nghĩ "nói hay lắm" so với ta còn có thể tay không bắt sói.
Chuyện này khiến Mã Ngọc cảm thấy rất buồn cười, cô không biết bản thân Trần Lạc đáng giá bao nhiêu, nhưng ít nhất cô biết chỉ riêng ngôi biệt thự kia của Trần Lạc cũng có giá trị mấy tỷ, trong số những người ở đây, Lý Lâm có lẽ là người duy nhất giàu hơn Trần Lạc. ... ...
Tất cả những chuyện Mã Ngọc nói đều khiến cho Tô Đại Trụ cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn ghét nhất chính là loại người lấy oán báo ơn này. Người ta đã cứu ngươi, mà ngươi ngược lại để người đó phải chịu chết. Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?
Tô Đại Trụ nhịn không được bước lên, lần lượt lấy hết các túi vật tư của mỗi người. Ngay cả Lâm Y Nhi hắn cũng không bỏ qua. Lực tay của Tô Đại Trụ khiến bọn họ choáng váng.
Lý Lâm tức giận nói:
"Ngươi..."
Cuối cùng hắn vẫn là không dám đe dọa, hắn vừa chứng kiến cảnh hai người này tàn sát tang thi.
Những người này che mặt lại, tức giận nhưng không dám nói gì.
Lâm Y Nhi cúi đầu, cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lưu Văn Bác há hốc miệng, lá gan của ngươi quá lớn, ngươi không sợ bọn họ trả thù sao? Những người này đều không phải là người đơn giản, bọn họ ai cũng có quan hệ rộng còn có gia thế chống lưng.
Trần Lạc khịt mũi coi thường những điều kiện mà bọn họ đưa ra. Mạt thế xảy ra, tiền còn có ích sao? Còn không bằng giấy vệ sinh để lau mông. Sống trong mộng thì coi như xong đời rồi, hai mươi vạn mỗi tháng? Con mẹ nó, thật quá xem thường người khác.