CHƯƠNG 45 - NGƯƠI CÓ ĐỒNG Ý ĐI CÙNG TA
CHƯƠNG 45 - NGƯƠI CÓ ĐỒNG Ý ĐI CÙNG TA
Lưu Văn Bác bị dọa sợ, liên tục lắc đầu:
"Không không không, ta không dám."
Cho ngươi cơ hội mà ngươi còn không tận dụng được.
Lưu Văn Bác dẫn đường, Trần Lạc đã đồng ý cho hắn một ít phúc lợi, đi đến khách sạn bên cạnh một siêu thị nhỏ. Trần Lạc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
"Cho ngươi ba phút tự do sắm sửa, sau đó ta sẽ hộ tống ngươi về ký túc xá, coi như cảm ơn ngươi."
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Lạc, Lưu Văn Bắc cắn răng đi vào siêu thị, cầm lấy túi nhựa điên cuồng nhét đồ vật vào trong đó.
Trần Lạc liếc mắt nhìn siêu thị, đây chỉ là một cái siêu thị nhỏ không có vật phẩm gì có giá trị. Nhưng đến cũng đến rồi, nếu không lấy cái gì thì thiếu đi một chút cảm giác. Trần Lạc đi đến quầy hàng rượu thuốc lá, cầm lấy mười mấy điếu thuốc đắt tiền nhất.
Ba phút sau, Lưu Văn Bác cầm sáu túi nilon lớn chứa đầy đồ, nếu tiết kiệm thức ăn một chút thì cũng đủ ăn trong một tháng. Nếu hắn có đủ can đảm và may mắn, hẳn là có thể sống sót trong khoảng thời gian mạt thế.
Trong lúc đó, Mã Ngọc không ngừng suy nghĩ, bản thân của mình có giá trị gì? Bạn bè? Đừng nói nhảm, mối quan hệ giữa hai người không được thân thiết lắm, không đáng để Trần Lạc phải mạo hiểm như vậy. Sắc đẹp? Không thể nào, còn có rất nhiều người xinh đẹp hơn cô, chẳng hạn như Lâm Y Nhi, nhưng Trần Lạc lại không có chút hứng thú nào.
Cô nhớ đến lúc dạy Trần Lạc nấu ăn, sau khi làm xong đồ ăn, Trần Lạc luôn luôn ăn ngấu nghiến ngon lành. Có lẽ, đây mới chính là giá trị của cô.
Trần Lạc để Tô Đại Trụ hộ tống Lưu Văn Bác trở về ký túc xá, thản nhiên nói:
"Ở đó ta thiếu một người làm hậu cần, không có người nấu cơm, thay vì bắt ta rửa bát cọ nồi gì đó, ta tình nguyện đi giết tang thi, vừa hay ta lại nhớ đến ngươi. Ngươi có đồng ý đi với ta không, ta bảo đảm ngươi sẽ được an toàn, ăn uống cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Nói một câu kiêu ngạo hơn nữa thì là bây giờ gặp được ta là chuyện may mắn nhất cuộc đời ngươi."...
Gặp được ta là chuyện may mắn nhất trong đời ngươi.
Câu nói này cũng không hề kiêu ngạo một chút nào.
Trần Lạc là người như thế nào?
Cẩu Vương sống lại, quen thuộc với trình tự phát triển của mạt thế, kiếp trước vẫn chưa chết, kiếp này chắc chắn cũng có thể sống đến cuối cùng. Điểm không giống nhau chính là lần này không biết đã tích góp được bao nhiêu vật tư, đơn vị đo lường vật tư không còn tính là cân, là túi nữa. Đơn vị đo lường bây giờ được tính theo tấn, thậm chí là cấp vạn tấn.
Người như Trần Lạc mà còn phải ra tay đánh nhau với người ta chỉ vì một cây xúc xích, cũng có thể hiểu được nguồn cung vật tư khan hiếm đến mức khó có thể tưởng tượng.
Đi theo Trần Lạc nước sạch, thịt tươi, làm đầu bếp cao cấp kiêm bảo mẫu của Trần Lạc, Trần Lạc còn có thể bạc đãi cô được hay sao?
Đối với kẻ địch, Trần Lạc rất hung tàn nhưng đối với người của mình đặc biệt là người ở bên cạnh, hắn lại tương đối hào phóng. Trong lòng Mã Ngọc khẽ run, đúng vậy, gặp được Trần Lạc là sự may mắn của bản thân cô, nếu không có hắn thì cô đã chết rồi, bị đám tang thi ăn thịt người kia nuốt sống. Chỉ một điều này là quá đủ, không suy nghĩ gì nữa, Mã Ngọc gật đầu nói:
"Ta đồng ý!"
Trần Lạc có được câu trả lời hắn mong muốn trên mặt nở nụ cười rất tươi, nếu không phải là đáp án này, hắn sẽ quay đầu rời đi để cô tự sinh tự diệt. Mã Ngọc vừa nghĩ đến vấn đề này liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cực kỳ đói bụng.
Trước đó ở trong kho lạnh, mỗi ngày cô đều ăn một chút rau củ sống, món ngon nhất chính là cà rốt, hai ngày đầu cô còn được ăn nhưng sau đó thì không có phần cho cô nữa. Mỗi ngày chỉ ăn một chút rau củ khiến cô cảm thấy đói bụng đến mức dạ dày tiết ra axit, vô cùng khó chịu. Mã Ngọc không nhịn được cầm lấy một phần bánh quy ăn ngấu nghiến. Trần Lạc cũng không ngăn cản cô, nói:
"Ăn ít thôi, sau khi trở về sẽ tổ chức tiệc mừng ngươi gia nhập, chúng ta sẽ ăn một bữa thật thịnh soạn."
Trần Lạc lại bổ sung một câu:
"Đương nhiên, là ngươi đến làm."
Rất nhanh, Tô Đại Trụ và Pháp Vương đều trở về, mấy người lên trên chiếc xe tải hạng nặng. Mã Ngọc sợ hãi nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, Trần Lạc vậy mà có thể tìm được chiếc xe tải hạng nặng như thế này! Trong lúc lái xe, Trần Lạc tùy tiện hỏi:
"Đúng rồi Mã Ngọc, ngươi có thức tỉnh dị năng gì không?"
Mỗi người đều sẽ thức tỉnh dị năng, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trần Lạc giải thích về dị năng một lần, cũng giới thiệu dị năng của mình và Tô Đại Trụ.
Không gian dị năng cũng không cần phải giấu diếm với Mã Ngọc, Mã Ngọc là đầu bếp, không gian dị năng của Trần Lạc cũng giống như tủ lạnh. Chỉ là trong cái tủ lạnh này có bao nhiêu thứ thì hắn sẽ không nói cho Mã Ngọc biết. Mã Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vào ngày thứ ba quả thực ta có đau đầu một chút, nhưng có sức mạnh gì hay không thì ta không rõ, ta chỉ cảm thấy đói bụng nên cũng không chú ý đến."
Ngày thứ ba thức tỉnh dị năng không thể nói là quá tốt, nhưng tuyệt đối không tệ.