CHƯƠNG 61 - CHINH PHỤC CẢ HAI CHỊ EM
CHƯƠNG 61 - CHINH PHỤC CẢ HAI CHỊ EM
Quào, nếu có thể chinh phục được cả hai chị em, còn không sung sướng sao?
Trần Lạc nhìn xung quanh, không ngờ rằng ngoài Mễ Linh ra, ở đây còn có hai người tị nạn.
Ừm, không đúng, ba người tị nạn, Mễ Linh cũng là tị nạn.
Mười mấy ngày không có tắm rửa, phơi nắng phơi gió, ăn không no uống không đủ, ngày đêm lo âu lo nghĩ, dù là người đẹp tuyệt thế cũng phải tiều tuỵ. Mễ Linh lúc này sắc mặt hốc hác, có chút quầng thâm mắt, tóc tai khô héo, chỉ còn vẻ đẹp lạnh lùng mơ hồ từng có. Mặt mày còn bẩn nữa.
Thứ nhất quả thực là do nguyên nhân điều kiện, thứ hai là do Mễ Linh cố tình làm vậy, bôi bẩn bản thân, tránh khỏi rắc rối. Chỉ là sự kiên cường mạnh mẽ vẫn nguyên đó, rất đáng kinh ngạc.
Sự xuất hiện của Trần Lạc, ngay lập tức khiến cho hai người Trương Chấn, Vương Tân Vũ cảnh giác. Người này là ai? Sao lại ở cùng với Mễ Lạp? Chưa bao giờ nghe Mễ Linh nói có em trai hoặc anh trai.
Khoé mắt Mễ Linh thấy Trần Lạc, cũng lập tức cảnh giác mà nhìn Trần Lạc.
Mễ Phạn đang nằm trong vòng tay của Trần Lạc, uể oải kêu meo meo với Mễ Linh. Mễ Phạn sớm có dự cảm Mễ Linh sẽ không có chuyện gì, vì vậy không lo lắng gì cả.
Mễ Lạp cười:
"Chị ơi, đây là anh Trần Lạc, lúc ngươi không ở đây, may nhờ có anh Trần Lạc chăm sóc cho ta."
Lông mày Mễ Linh hơi giãn ra, chăm sóc... chăm sóc kiểu gì? Nhưng nhìn sắc mặt của Mễ Lạp không tệ, dường như quả thực đã được chăm sóc tốt. Hơn nữa Mễ Phạn lại ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Mễ Lạp an toàn, tảng đá lớn trong lòng Mễ Linh cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Lần đầu tiên gặp Mễ Lạp, Trương Chấn và Vương Tân Vũ hai người trong lòng đã quyết định, nhất định phải tạo mối quan hệ tốt với Mễ Lạp. Mễ Linh vẫn luôn không nóng không lạnh, không dễ tiếp xúc, có lẽ, nên bắt đầu ra tay từ chỗ Mễ Lạp, hoặc trực tiếp tán tỉnh Mễ Lạp?
Trên người Mễ Lạp không có vết bẩn nào, bọn họ chỉ cho rằng là do ở nhà không có ra ngoài. Vẻ mặt hồng hào, cho rằng là do gặp được chị gái Mễ Linh, mà phấn khích. Bọn họ không hề nghĩ nhiều, chỉ dựa vào tưởng tượng của bản thân mà phán đoán trạng thái của Mễ Lạp.
Bụng nhất định là đang rất đói phải không?
Trên đường đến đây, bọn họ cũng đã nhận thức được rõ ràng tầm quan trọng của thức ăn rồi.
Đành quyết định lấy ra quà gặp mặt.
Trương Chấn đang chuẩn bị lấy lòng Mễ Lạp, Vương Tân Vũ đã ra tay trước rồi.
Vương Tân Vũ lấy từ trong túi quần, cẩn thận dè dặt lấy ra một túi bánh mì nhàu nát, bên trong còn có ba lát bánh mì, nâng hai tay đưa tới cho Mễ Lạp:
"Mễ Lạp, đói bụng rồi phải không, ở đây ta có bánh mì, cầm lấy ăn đi."
Mễ Lạp nhìn mấy lát bánh mì nhàu nát này, nói không nên lời, ngại ngùng cười nói:
"Không cần đâu."
Vương Tân Vũ cho rằng Mễ Lạp đang khách sáo, cắn cắn răng, lại lấy ra chiếc xúc xích ngô duy nhất có giá một nhân dân tệ một túi.
"Mễ Lạp, ngươi đừng khách sáo, bánh mì ăn kèm với xúc xích là hoàn hảo nhất."
Trương Chấn kinh ngạc nhìn về phía Vương Tân Vũ, ồ, ngươi chơi lớn thật đấy? Giờ rất khó tìm được vật tư ở các siêu thị bên ngoài, trừ phi mạo hiểm đi vào siêu thị có nhiều tang thi. Ngươi không muốn sống rồi à?
Trương Chấn vốn dĩ muốn lấy túi mì ăn liền của mình ra đưa cho Mễ Lạp, thấy Vương Tân Vũ "máu chảy đầm đìa" như vậy, cảm thấy không nhất thiết phải làm theo.
Ngươi lợi hại, ta không theo. Ta tập trung lấy lòng Mễ Lạp là được rồi.
Thấy Mễ Lạp không có ý định nhận lấy, Vương Tân Vũ sửng sốt.
"Mễ Lạp, sao ngươi không ăn?"...
Đột nhiên có hai người xuất hiện, vồ vập đi tới hỏi ngươi có muốn ăn hay không.
Mễ Lạp vốn không quen biết hai người kia, nếu không phải bọn họ là người do chị gái đưa về thì cô đã chạy trốn lâu rồi.
Đừng nói hiện tại đã có Trần Lạc, dù không có hắn thì cô cũng sẽ không nhận đồ của người lạ.
Hơn nữa, hai người Trương Chấn, Vương Tân Võ không tắm rửa hơn mười ngày nay rồi, bọn họ chạy ngược chạy xuôi ngoài đường, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nồng nặc, thiếu điều làm cho Mễ Lạp ngất xỉu.
Lại còn cố xông đến trước mặt cô.
Mễ Lạp sắp khóc đến nơi, các người đừng tới đây nữa.
"Ta thật sự không đói bụng."
Mễ Linh đang muốn lấy thanh socola mà cô để dành ra, cô cũng chỉ có cái này, suốt đường đi cô không tìm được nhiều đồ ăn, đi vòng vòng bên ngoài thành phố mấy lần cũng không tìm được cửa hàng nào.
Nhưng cô thấy sắc mặt Mễ Lạp hồng hào khỏe mạnh, chứng tỏ điều kiện sống của con bé rất tốt.
Nếu so sánh với bản thân cô hiện tại thì cô giống như một ả đàn bà mặt mày xám xịt khổ cực vậy.
Mễ Linh lại nghi ngờ nhìn về phía Trần Lạc, phong cách ăn mặc, sắc mặt của Trần Lạc không khác gì lúc bình thường, nếu người đứng bên cạnh hắn không phải là một người như cô, thì cô sẽ thật sự cho rằng hắn chỉ là một anh chàng đẹp trai, đang chuẩn bị xuống phố đi dạo trong thời kỳ bình thường.