Chương 80 - Ánh Mắt Kỳ Lạ: Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Phiên bản dịch 4902 chữ

CHƯƠNG 80 - ÁNH MẮT KỲ LẠ

CHƯƠNG 80 - ÁNH MẮT KỲ LẠ

Rốt cuộc ta phải báo thù một đạp đó. Ha ha, Mễ Linh, đó là ngươi tự đồng ý, có chơi có chịu. Chơi xấu càng tốt, như vậy ta không chỉ được đạp một cái, ngươi muốn phản kháng cũng không phản kháng được.

Trần Lạc đè nén kích động trong lòng, tằng hắng một cái:

"Được rồi, nói đến đây thôi, chuyện mở rộng đội ngũ tạm thời cũng không gấp. Mễ Linh, ngươi đi theo ta vào phòng, ta có một số việc chuyên môn cần nói với ngươi."

Hự, mình đạp Mễ Linh một cái ngay trước mặt mọi người cũng không ổn lắm nhỉ? Cho nên đương nhiên là vào phòng, tự mình hoàn thành giao kèo giữa hai người.

Mễ Lạp ngốc nghếch, thật sự cho rằng Trần Lạc có chuyện cần nói với Mễ Linh, Mã Ngọc thì hứng thú liếc mắt một cái, sau đó đi thu dọn bàn ăn.

Mễ Linh đầu tiên hơi ngơ ngác, sau đó cần cổ trắng nõn bắt đầu đỏ ửng.

Thật muốn phải để hắn đạp một cái sao? Nhưng mà mình đã đồng ý rồi. Ai, ta còn quá non, để Trần Lạc dụ, nếu không hoàn toàn chắc chắn, sao hắn dám đòi giao kèo phần thưởng như vậy chứ?

Mễ Linh cắn răng đứng lên, đạp một cái thì đạp một cái, có gì mà không được?

Trần Lạc đi vào gian phòng trước đây của Mễ Linh, cô cũng chậm rãi từ từ theo vào.

Mễ Phạn vô cùng tò mò, cũng muốn đi theo, ta chỉ là một còn mèo nghe xem cũng không sao đúng không? Nhưng lại bị Mễ Linh kéo sang một bên.

Trước đây Mễ Phạn không biết nói chuyện thì thôi, bây giờ miệng cứ như loa phóng thanh kể khắp thế giới, lỡ như thời khắc quan trọng lại lấy chuyện này ra để trêu mình thì sao?

Mễ Phạn tủi thân nhìn cửa phòng bị đóng lại, vẫn là Trần Lạc tốt nhất.

Sau khi đóng cửa phòng, sắc mặt Mễ Linh không che giấu được mà ửng hồng lên cả. Mễ Linh đưa lưng về phía Trần Lạc, vờ như chẳng hề để ý mà nói:

"Được rồi, ngươi muốn đạp thì đạp nhanh lên."

Trần Lạc dùng ánh mặt kỳ lạ nhìn Mễ Linh:

"Ngươi có phải hiểu lầm từ chổng mông hay không vậy? Hay là học ngữ văn không giỏi hả?"

Mễ Linh đây là đứng thẳng, nào giống chổng mông lên chứ?

Gương mặt Mễ Linh đang ửng hồng phơn phớt, lập tức đỏ rực, tựa như một trái táo đỏ. Chuyện này cũng xấu hổ quá. Có cần phải tích cực như hay vậy không hả? Mễ Linh phát giận nói:

"Không phải vậy sao. Ta không rõ vì sao ngươi phải đòi thêm phần thưởng đạp ta một cái. Rõ ràng là ngươi trêu đùa ta trước, ta cũng không có trêu chọc gì ngươi, ta có làm gì có lỗi với ngươi à? Nếu không ngươi đổi một phương án trừng phạt khác, chỉ cần không quá mức là được."

Đúng vậy nha, người bình thường mà đánh cược với con gái, quá đáng lắm chỉ đòi hôn một cái, nào có chuyện đòi đạp mông chứ?

Trần Lạc cũng không thể nói là thù oán từ đời trước, mà giờ ta vẫn còn nhớ được. Trần Lạc nghiêng nghiêng như lắc đầu nói:

"Đừng hỏi vì sao, có chơi có chịu, ngươi cứ nói có đồng ý hay không là được."

Trong nội tâm Mễ Linh vừa thẹn vừa giận, hừ, tên Trần Lạc này.

Sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Mễ Linh cắn răng nói:

"Được, ta Mễ Linh nói lời giữ lời."

Mễ Linh vịn vào đối diện cửa, bức tường bên phải phía cuối giường, đường cong bờ mông hơi vểnh lên.

"Nhanh lên."

Giọng Mễ Linh hơi run, thân thể cũng thoáng run rẩy, loại chuyện này đừng nói là làm, nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ tới. Thực sự là rất xấu hổ.

Trần Lạc dâng trào nhiệt huyết, quá kích thích mà, ta vậy mà để nữ chiến thần Linh Diễm Cơ tương lai làm loại chuyện như này. Hình ảnh xinh đẹp này thực sự làm cho người không nhịn được.

Trần Lạc đột nhiên không đành lòng đạp Mễ Linh.

Lằng nhằng một lúc, Trần Lạc mới cởi giày xong. Hắn liếc trộm, Mễ Linh thở phào nhẹ nhàng, không mang giày thì sẽ đạp nhẹ hơn. Trần Lạc không đến mức hung hăng đạp ta chứ? Nếu dám dùng sức, ta sẽ khóc cho ngươi xem!

Thực ra là Trần Lạc nghĩ kéo dài thời gian.

Qua mười giây, Mễ Linh không kiên nhẫn được nữa:

"Ta đếm đến mười, nếu ngươi vẫn chưa đạp thì đừng nói là ta không tuân thủ hứa hẹn, là do bản thân ngươi bỏ qua. Mười... chín... tám..."

Trần Lạc giơ chân lên, do dự. Nếu mà đạp lời thì hắn có thể lập tức rửa sạch nhục nhã trước đây, nhưng mà mối thù này hắn cxung không hắn hẳn muốn báo.

Ta tìm Mễ Linh, là vì muốn đạp cô một cái sao?

Nếu mà đạp thật thì sẽ như là chú cô sinh . Mặc dù đạp rồi thì sẽ cực kỳ sảng khoái, nhưng có thể ta sẽ phải độc thân cả một đời mất.

chú cô sinh

(Chú cô sinh: định trước là cả đời phải cô độc. )

(Chú cô sinh: định trước là cả đời phải cô độc. )

"Bốn... ba..."

Mễ Linh sắp đếm xong, Trần Lạc cuống lên, vung tay vỗ xuống.

"Bốp."

Xúc cảm này...

Mễ Linh nhỏ giọng hét lên một tiếng, mặt đỏ muốn nhỏ máu, cô quay đầu căm tức nhìn Trần Lạc.

"Ta để cho ngươi đạp một cái, sao ngươi lại dùng tay đánh hả?"

Trần Lạc ngượng ngùng cười một tiếng:

"Quên đi, hay ta để cho ngươi đạp bù lại một cái?"

Chuyện này đổi lại ai cũng tức đến chảy máu não cả.

Mễ Linh như hổ cái mà nhào về phía Trần Lạc:

"Ta bóp chết ngươi."

Mễ Linh dùng sức bấm vào tay, vào hông Trần Lạc. Hắn nỗ lực phản kháng. Hai người lăn lộn, tựa như bước chân của ma quỷ.

Bạn đang đọc Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn của Hận Niên Thiếu Vô Tri

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!