Chương 101: [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Truyền kỳ nữ tử!

Phiên bản dịch 5018 chữ

Vương Song không hề bất ngờ, gật gật đầu, đơn giản ở chỗ này chỉnh sửa một chút rồi chuẩn bị rời khỏi nơi đây, phu phụ Vu Phượng cũng trở về thu thập đơn giản, đồ đạc cũng không nhiều, gom gọn trong một ba lô, bên trong là một ít đồ ăn cùng nước, bọn hắn dựa vào nước cùng đồ ăn còn lại trong nhà mới chèo chống được vài ngày, đến bây giờ, đã không còn bao nhiêu, mỗi người cầm trong tay một con dao làm bếp, cẩn thận từng li từng tí, thoạt nhìn vô cùng khôi hài.

Vương Song chứng kiến bộ dạng hai người như thế, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng giảm bớt thương tâm trong lòng.

Mọi người đứng ở trên lầu không bao lâu, sợ thời gian càng dài, sẽ phát sinh càng nhiều biến cố, hai nữ sinh cũng cố gắng chịu đựng sự mệt mỏi, miễn cưỡng đuổi kịp bước chân mọi người.

- Thôi, Chương Nghiệp, ngươi cõng nha đầu Tạ Linh Ngọc kia đi, còn ta sẽ cõng Lâm Tiểu Nhiên! Bằng không, hai người họ sẽ chết vì kiệt sức đấy!

Lúc Vương Song đi xuống lầu, đột nhiên dừng lại nói với Chương Nghiệp phía sau, nói xong, lại nhìn bộ dáng mệt mỏi như chó bông của hai nàng, gương mặt lộ ra vẻ đùa giỡn.

- A… thật là mất mặt!

Hai nữ sinh đỏ mặt, nhìn nụ cười trêu tức của Vương Song lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nhưng mà thể lực chống đỡ hết nổi chỉ đành để hai người bọn hắn cõng trên lưng, chạy nhanh xuống phía dưới, mặc dù trên lưng có thêm một người, nhưng đối với sức lực của Vương Song và Chương Nghiệp cũng chưa không phải quá sức, cũng chỉ giống như mang lọ nước trên người, không ảnh hưởng nhiều lắm.

Sắc mặt Lâm Tiểu Nhiên ửng đỏ dựa trên lưng Vương Song, khí tức nam tử tỏa ra phả vào mặt, khiến Lâm Tiểu Nhiên có chút bị mê hoặc.

Một cảm giác an toàn khó hiểu nảy sinh, dựa trên người Vương Song, Lâm Tiểu Nhiên dường như cảm thấy cho dù ngoài kia mưa to gió lớn, hắn vẫn có thể đứng vững chống chọi được.

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Lâm Tiểu Nhiên dựa trên lưng Vương Song, Tạ Linh Ngọc ghen ghét nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm mắng “Hồ ly tinh!”

Phu phụ Vu Phượng cùng Tô Vi đi giữa đám người, chứng kiến từng đám Zombie đáng sợ bị họ đơn giản giải quyết, khiến hai người không khỏi tò mò về đoàn người phía trước, rốt cuộc đã trải qua những điều gì mà những người này mới có thể cùng nhau tạo nên một đoàn đội với lực lượng cường đại như thế.

Đặc biệt là Vương Song, Vu Phượng thấy vô cùng rõ ràng, những người này rõ ràng không tầm thường nhưng đều lấy Vương Song làm trung tâm, không ai phản bác lại lời nói của Vương Song, càng tò mò hơn về nam hài lương thiện trước đây tại sao lại đột nhiên thay đổi nhiều đến như vậy, nhưng mà bọn họ đều là người thông minh, biết nên hỏi gì không nên hỏi gì, đều cố nén sự tò mò trong lòng.

“Vụt!”

Một tiểu hỏa cầu màu vàng đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng giải quyết con Zombie đang lao tới, một màn này, hoàn toàn phá vỡ hiểu biết của phu phụ Vu Phượng, khiến bọn họ hoài nghi rốt cuộc có phải mình đang lạc vào thế giới ma thuật hay không?

Vương Song cũng không quên lý do hôm nay đến đây, vì lời nhờ giúp đỡ của gia đình Kim Thường, bọn hắn theo chỉ dẫn mà đi tìm kiếm khắp các tầng trệt, nhưng vẫn không tìm thấy người nào còn sống sót, mà chỉ có gian phòng trống không. Vương Song âm thầm thở dài, nếu như một nhà Kim Thường biết được tin này chỉ sợ sẽ khiến họ phải thất vọng.

- Tiểu Song, nữ tử kia vừa cầu cứu chúng ta! Nàng ta vẫn đang đứng bên cửa sổ.

Lý Tân dứt lời, ánh mắt Vương Song chuyển đến vị trí cách đó không xa, thấy được nữ nhân kia, ánh mắt của hắn thấy rõ nữ tử kia không chút khát vọng mong mỏi, chẳng qua chỉ lạnh nhạt nhìn mình, mảnh vải đỏ viết hai chữ "Cứu ta" cũng không biết đã bị ném ở đâu.

Vương Song cảm nhận được trên người nàng toát ra sự từng trải cùng kinh nghiệm dày dặn, cho thấy nàng đã sớm phớt lờ sinh tử, nhưng vẫn mang lại cảm giác quyền lực, khí chất cao cao tại thượng, loại khí chất này trước kia Vương Song cũng đã từng gặp mấy người, chẳng qua bọn hắn không phải quan lớn chính phủ, thì cũng là tổng giám đốc tập đoàn nào đó, cũng không phải người bình thường.

Vương Song tin tưởng có lẽ nàng thuộc là loại người kia, chẳng qua, chẳng có tác dụng gì với hắn cả? Mục tiêu của hắn là đi tìm tỷ tỷ, Vương Song nghĩ tới đây, quyết định không để ý tới nữa. Đang muốn trực tiếp rời đi. Đột nhiên, tiếng kinh hô của Vu Phượng vang lên, khiến Vương Song dừng lại.

- Cái kia, không phải là Đổng Châu - chủ tịch tập đoàn Giai Thiên! Người đứng đầu bất động sản ở Giang Nam đây sao, vị nữ nhân trong truyền thuyết đó!

- Chà, nàng chính là Châu nương tử sao, người đã xây dựng lại tập đoàn sắp phá sản, trong khoảng thời gian chưa đến ba năm từ kinh doanh thua lỗ vực dậy công ty có lợi nhuận, sau đó cũng chưa đến năm năm đã đưa tập đoàn Giai Thiên phát triển thành tập đoàn dẫn đầu ở thành phố Giang Nam!

- Là nàng, người tiếng tăm lừng lẫy khắp giới kinh doanh ở Hoa Quốc, nghe nói trượng phu nàng bởi vì thiếu nợ quá nhiều mà tự sát, nàng đã cắt đi mái tóc dài, bước ra khỏi phòng bếp, trực tiếp nâng đỡ tập đoàn đi lên thời kỳ đỉnh phong, nữ tử này thật sự khiến người ta kính nể!

Bạn đang đọc [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ của Phong Vũ Thần Thoại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    346

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!