Chương 59: [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Xe cảnh sát

Phiên bản dịch 4978 chữ

Vương Song kinh ngạc nhìn hai nhị thế tổ trước mắt mình, hắn thật sự kinh ngạc, kinh ngạc đối phương có thể nói ra những lời lý trí và có mắt nhìn như vậy.

Nhưng biểu hiện của Tôn Thiên Tiếu càng ưu tú bao nhiêu thì sát ý trong lòng Vương Song càng lớn bấy nhiêu, một người thông minh lại còn có bối cảnh, vẫn nên chết trong tay mình, một khi đối phương thoát ra thì e rằng hậu họa khó lường.

Những người khác thật sự không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là có chút kinh ngạc bối cảnh của Hoàng Bối Bối lại kinh người như thế, nếu đổi lại là trước Mạt Thế thì mọi người còn có thể hâm mộ, thậm chí còn tự giác mà cúi đầu với nàng, nhưng hiện tại tất cả mọi người không để ý nàng như thế nào nữa.

- Tôn Thiên Tiếu, ngươi đúng là có tiềm tiềm chất làm chó săn đó, vừa nguyện trung thành đã vội vàng thể hiện lòng trung thành, thật sự là làm khó cho đại thiếu gia ngươi!

Hoàng Bối Bối có chút châm chọc nói.

- Ha ha, cảm ơn đã khen!

Tôn Thiên Tiếu cười gượng, thản nhiên đáp lại, nói xong hắn quay đầu nhìn về phía Vương Song, hỏi ý kiến hắn, hắn nhìn thấy được địa vị của Vương Song ở trong đám người biết rằng chỉ có Vương Song mới có quyền quyết định.

Vương Song có một chút lo lắng, biết trong lời nói của hắn chắc chắn có tâm tư nhưng đó cũng là sự thật, dù sao Hoàng Thiên Hằng của tập đoàn Hoa Thịnh thật sự rất nổi tiếng ở thành phố Giang Nam, sự cưng chiều của hắn với nữ nhi của mình toàn bộ thành phố Giang Nam cũng biết.

Thành phố Giang Nam đã từng xảy ra thảm án diệt môn, cả nhà của một tổng giám đốc công ty bị giết, công ty đóng cửa trong một đêm, nghe nói chính là vì nhi tử của vị tổng giám đốc kia đã dùng một chút thủ đoạn không chính đáng xuống tay với nữ nhi của Hoàng Thiên Hằng, kết quả là bị hắn âm thầm phái người tới trực tiếp diệt môn đối phương, cảnh sát cũng chỉ có thể vội vàng kết án cho nên có thể thấy được sự tàn nhẫn của đối phương.

Bởi vậy Vương Song vẫn luôn lo lắng, quyết định tạm thời giữ lại cái mạng của nàng, nói không chừng ngày nào đó sẽ cần dùng đến.

Nghĩ đến chuyện này, Vương Song nhìn về phía Hoàng Bối Bối.

- Người cha tốt của ngươi đã cứu ngươi một mạng bằng không thì ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!

Nói xong, phân phó cho những người khác:

- Dọn sạch toàn bộ những đồ vật trong phòng này, không để lại một cái gì hết!

- Tiểu Song, xe của chúng ta không thể để được nhiều đồ như vậy!

Lý Tân đột nhiên mở miệng, đưa ra vấn đề. Lúc này Vương Song mới nhớ tới xe của bọn họ nhiều lắm chỉ có thể chứa được một phần ba đồ, để nhiều hơn cũng không được, vừa rồi hưng phấn quá nên đã quên mất chuyện này.

Không khỏi vỗ vào đầu một cái, cười khổ.

- Dưới sân sau có xe cảnh sát, có lẽ chúng ta có thể dùng nó!

“Vù vù” chớp mắt toàn bộ ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Chương Nghiệp, nhìn theo ánh mắt của hắn, ở bên ngoài cửa sổ ba dưới sân sau ba chiếc xe cảnh sát giống như ba thủ vệ trung thành đang yên lặng đỗ ở đó, đèn pha của xe được đặt trên nóc xe, phía trước đầu xe được trang bị một khung thép chống va đập, cho dù xảy ra tai nạn xe cộ cũng có thể bảo vệ tốt chính mình, làm cho người ta có cảm giác an toàn. Một thi thể ở ngay bên ngoài xe cảnh sát giống như muốn lái xe chạy trốn, nhưng còn chưa kịp lên xe đã bị Zombie ăn chỉ còn lại bộ xương, dưới ánh nắng mặt trời có một chuỗi chìa khoá đang toả ra ánh sáng bạc.

Một giờ sau, tất cả súng ống, đạn, dùi cui, áo chống đạn, khiên chống nổ, toàn bộ trang bị được để bên trong chiếc xe, ba người Vương Hổ, Lý Tân, Chương Nghiệp mỗi người lái một chiếc xe cảnh sát, Vương Song và ba người khác ngồi trên xe buýt đi trước mở đường, Hoàng Bối Bối và Tôn Thiên Tiếu cũng đi cùng hắn.

- Vương Ca, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?

Tôn Thiên Tiếu cẩn thận nhìn Vương Song, nhẹ giọng hỏi, dây thừng trên người bọn họ bây giờ vẫn chưa được tháo ra, cho nên ngồi có cảm giác vô cùng khó chịu, cố gắng vẫn có thể chịu đựng không dám lộ một chút bất mãn.

Vương Song liếc hắn một cái, cầm Đường Đao của mình nhẹ nhàng chà lau, như muốn lau sạch vết bẩn trên đó, không trả lời, lặng lẽ làm chuyện của mình.

Những người khác thì thảo luận đợt thu hàng vừa rồi, đều thoả sức tưởng tượng cảnh bọn họ dùng súng ống bắn nổ đầu Zombie, Tôn Thiên Tiếu thấy sắc mặt Vương Song không được hoà nhã, trái lại trực tiếp cùng mọi người tán gẫu rôm rả, dựa vào tài ăn nói của hắn, rất nhanh đã hoà mình cùng mọi người.

Vương Song cũng không để ý, trong mắt hắn một người chết không đáng để hắn quan tâm, trái lại hắn lại cảm thấy hứng thú với Hoàng Bối Bối, từ khi bị bắt rất ít khi mở miệng giống như một người ngoài cuộc, cho dù là sống chết cũng giống như không chút để ý. Vì để đề phòng Vương Song cũng đã thăm dò hai người bọn họ, ngoại trừ Hoàng Bối Bối do là cảnh sát nên có thể lực tốt hơn người bình thường thì cũng không có điểm đặc biệt.

- Vương Song, ngươi muốn dùng súng để làm gì?

Đột nhiên bên trai truyền đến một thanh âm có nhu có cương, tựa như một đoá hoa hồng gai, ngẩng đầu thấy đôi mắt long lanh của Hoàng Bối Bối mang theo sự kiên cường đang nhìn mình.

Bạn đang đọc [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ của Phong Vũ Thần Thoại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    418

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!