- Đại nhân, cầu xin ngươi, dẫn ta đi, ta có thể giúp ngươi sưởi ấm giường, ta còn có thể nấu cơm, giặt quần áo, cái gì ta cũng làm!
- Đại nhân, van xin ngươi, dẫn nữ nhi của ta đi theo, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi!
- Đại nhân, ngươi dẫn ta đi, ta có tiền, có rất nhiều tiền, ta đều cho ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi!
- Đại nhân, ngươi dẫn ta đi, ta nguyện ý làm một con chó của ngươi, ngươi bảo ta làm cái gì cũng được!
……
Một loạt thanh âm vô cùng ồn ào xuất hiện, giống như biến thành chợ rau, hai lỗ tai Vương Song ong ong rung động.
- Câm miệng lại!
Vương Song quát khẽ một tiếng, lộ ra Đường đao của mình, thân đao màu trắng bạc tựa như còn lưu lại một tia sát khí, mọi người sợ tới mức vội vàng dừng thanh âm lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Vương Song.
Vẻ mặt đám người của Lý Tân đều lạnh nhạt nhìn tất cả, bọn họ muốn sống sót ở trong thành thị này cũng rất khó, đừng nói đến mang theo những vướng víu này. Không có gì là chính nghĩa và tà ác, cũng không có đúng hay sai, bất luận là đám người Lý Tân, hay là những người sống sót này bọn họ cũng chỉ là muốn sống sót mà thôi.
- Xin lỗi, chúng ta không có năng lực dẫn các ngươi rời đi! Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi và sau đó chúng ta sẽ rời đi! Nếu mọi người vẫn tiếp tục dây dưa, như vậy cũng đừng trách ta!
Vương Song lạnh nhạt mở miệng, nói xong, cố nén hơi thở hôi thối này tìm một chỗ miễn cưỡng coi như sạch sẽ, cùng mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Những người sống sót đều không dám làm bậy nữa, vô cùng cẩn thận nhìn Vương Song, trên mặt nhịn không được lại lộ ra thần sắc tuyệt vọng, lần nữa té trên mặt đất, giống như thi thể bình thường, bao gồm cả nam tử đầu tiên mở miệng lúc trước, cũng như thế.
Nhưng đúng lúc này, Vương Song lại nhìn thấy một thanh niên hơn hai mươi tuổi vẫn nằm trên mặt đất, cho dù là vừa rồi lúc tất cả mọi người đều đến cầu xin hắn thì cũng không có một chút động tĩnh nào, giống như là một người chết thật sự, nhưng Vương Song nhìn lồng ngực hơi phập phồng của đối phương, rõ ràng còn hơi thở.
- Hắn sao thế?
Vương Song chỉ vào người trẻ tuổi này, mở miệng hỏi những người sống sót kia.
- Hắn hình như bị bệnh, một ngày trước đột nhiên phát sốt, sau đó vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng cũng không chết. Nơi này cũng không có dược vật, chỉ có thể xem tạo hóa của hắn.
Nam tử đầu tiên mở miệng trả lời.
Tuy rằng Vương Song sẽ không dẫn bọn họ rời đi, nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Vương Song, dù sao ở chỗ này còn có thể tiếp tục sống sót, nhưng vạn nhất đắc tội Vương Song, bọn họ không dám cam đoan bọn họ có thể sống sót hay không, dù sao, loại Tiến hóa giả này tính tình bất định, tâm giết chóc rất nặng bọn họ cũng đã gặp qua rất nhiều. Vì vậy, tất cả họ đều cẩn thận.
- Không phải hắn biến thành Zombie rồi chứ?
Đột nhiên, Lý Tân ở một bên hỏi, đây là chuyện thường thấy trong phim, một khi bị sốt, rất có thể sẽ bị nhiễm virus, biến thành Zombie. Vì an toàn, bọn họ cũng không thể không hỏi thêm một câu.
- Yên tâm đi, sẽ không, chỉ có bị Zombie cắn hoặc là trầy xước, mới có thể biến thành Zombie, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một người sau ngày tai họa đột nhiên biến thành Zombie.
Nam tử có chút tự tin mở miệng. Ngày đại nạn chính là ngày đám người Vương Song nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện trận mưa ánh sáng màu vàng, ngày đó, dường như thay đổi toàn bộ địa cầu, tất cả đều thay đổi.
Nghe được lời nam tử nói, Vương Song gật đầu, không nói gì thêm, dù sao người này cũng không phải mình, mình cũng không muốn xen vào việc của người khác. Cho dù thật sự xảy ra vấn đề, biến thành Zombie, ba Tiến hóa giả bọn hắn tiện tay cũng có thể giải quyết được, không cần lo lắng quá mức.
Bởi vậy, đám người Vương Song lấy ra một ít thức ăn từ trong ba lô phía sau bắt đầu ăn. Bọn họ cũng không muốn ăn đồ của siêu thị nhỏ này, một là ghét bỏ hoàn cảnh nơi này, một là bởi vì bọn họ cũng đều uyển chuyển nói cho đám người của mình biết thức ăn của bọn họ không đủ, cho nên, đám người họ cũng khinh thường việc đi cướp đoạt thức ăn của bọn họ.
Dăm bông, bánh mì, đóng hộp, bánh mì, nước khoáng… Từng món thức ăn được lấy ra, dẫn đến những người sống sót nằm trên mặt đất giống như người chết đều vô cùng thèm thuồng. Tuy rằng bọn họ ở trong siêu thị này, nhưng mạt thế bộc phát, hầu như mỗi một siêu thị đều bị đám người cướp đoạt không còn gì, miễn cưỡng còn lại những thứ này sớm đã bị bọn họ ăn không còn gì mấy, cho nên không muốn để cho đám người Vương Song tiến vào. Hơn nữa vật tư nơi này đều phân theo mạnh yếu, càng là người thân cường tráng càng có thể đạt được nhiều thức ăn hơn, mà những người già yếu bệnh tật kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tánh mạng.
- Ùng ục.
- Ùng ục.
Một đám người nhìn đám người Vương Song ở bên cạnh ăn từng ngụm, không khỏi n nuốt nước miếng, trong đó có một tiểu cô nương bụng phát ra thanh âm “ùng ục”, nhìn thức ăn trong tay đám người Vương Song, lộ ra một tia khát vọng.
- Cho, tiểu nha đầu!
Hoàng Bối Bối nhìn không nổi, nàng là một cảnh sát, thật sự không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lấy ra một túi bánh mì, muốn đưa cho nàng.