Chương 7: [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Chiến đấu (2)

Phiên bản dịch 4999 chữ

- Phù, hù chết ta rồi, may mà có ngươi.

Lúc này Lý Tân lấy lại tinh thần, may mắn nói.

- Nơi này không an toàn, chúng ta phải nhanh đi thôi, nếu như có chiếc xe thì tốt. Trực tiếp lái xe chạy.

Vương Song có chút tiếc nuối, mặc dù mình đã thi xong bằng lái xe, nhưng lại không có một chiếc xe.

Hai người đang muốn đi, đột nhiên một thanh âm mềm mại vang lên:

- Vương Song, ngươi có thể mang ta đi cùng không, ta có xe.

- Hả?

Hai người đồng thời xoay người, nhìn thấy trong một khối đá lớn bên cạnh hòn non bộ có một thân ảnh tuyệt mỹ đi ra, trong nháy mắt trừng to mắt:

- Lâm Tuyết Tình! Sao ngươi lại ở đây?

Lâm Tuyết Tình, hoa khôi khoa Quản trị kinh doanh, trong trường học có thể nói là một tỏng thập đại mỹ nữ, đồng thời gia thế cũng tốt, là tình nhân trong mộng của toàn bộ nam sinh Đại học Giang Nam, ở trường học người theo đuổi nàng ta hoàn toàn có thể xếp thành một đoàn. Đương nhiên, hai người bọn họ biết mình chỉ là một tên nghèo, chỉ có thể tối về nằm mơ thôi.

- Lúc ấy, ta thấy các ngươi ra ngoài, chẳng biết tại sao, ta cũng lặng lẽ đi ra ngoài, nhưng khi hàng loại điểm sáng màu vàng kia rơi xuống, ta cũng hôn mê, khi tỉnh dậy thì thấy bọn họ đều biến thành quái vật, giống như Zombie trong phim ảnh, khắp nơi đều là ăn thịt người, ta chạy nhanh, một đường chạy đến nơi đây.

- Xem ra, ngươi cũng là một người thông minh, tốt thôi, ngươi đi theo chúng ta đi.

Lý Tân lắc đầu cười khổ một tiếng, mở miệng nói, nhưng mà Vương Song nhướng mày, đang muốn mở miệng.

Lâm Tuyết Tình là một nữ hài thông minh nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Vương Son, biết hắn ghét bỏ mình vướng tay vướng chân, vừa rồi nàng ta đã thấy hai tay Vương Song có thể phát ra hỏa diễm, trong nháy mắt giết một con Zombie, tuy nhiên nàng ta không biết đây là cái gì. Nhưng nàng ta biết hiện tại chỉ có theo sát tiểu nam sinh có lực lượng đặc biệt này, nàng mới có cơ hội sống sót.

Không đợi Vương Song mở miệng, nàng đã chủ động mở miệng bày ra giá trị của mình.

- Ta có một chiếc xe, xe đặt dưới lầu ký túc xá nữ sinh, chìa khoá đặt ở trong túc xá của ta.

- Chỉ cần các ngươi dẫn ta đi, ta có thể giúp các ngươi làm việc vặt.

Câu nói sau cùng, Lâm Tuyết Tình đã hoàn toàn buông bỏ sự kiêu ngạo của mình. Nếu như không xảy ra sự cố này, đừng nói đến cầu xin người khác, chỉ cần một câu của nàng ta, vô số người tranh giành đi làm. Nhưng trước mặt cái chết, tất cả chỉ là phù vân.

- Chìa khoá ở túc xá, điều này rất phiền phức, chẳng lẽ còn phải qua ký túc xá nữ sinh một lần nữa sao?

Vương Song không nói chuyện, Lý Tân cau mày suy nghĩ một chút, có chút khó khăn. Mặc dù mình rất có hảo cảm với Lâm Tuyết Tình, nhưng không có nghĩa là hắn ta không có đầy, loại chuyện tự đâm đầu vào chỗ chết hắn không làm được.

Lâm Tuyết Tình cũng biết đề nghị này của mình không được tốt lắm, chỉ có thể lần nữa sốt ruột giải thích:

- Hôm nay là thứ hai, cơ bản đều lên lớp, người ở ký túc xá không nhiều, biến dị hẳn là không có bao nhiêu. Dựa vào thân thủ của các ngươi, chỉ cần cẩn thận một chút là không có vấn đề gì rồi.

- Được, cứ làm như thế đi!

Không đợi Lý Tân mở miệng, Vương Song trực tiếp ra quyết định. Đây cũng là kết quả mà hắn suy nghĩ hồi lâu, dù sao, người cũng không chạy nhanh bằng ô tô, chỉ có ngồi xe, mới có thể trốn đến một nơi an toàn, quan trọng nhất là bản thân phải đến trung tâm thành phố cứu cả nhà tỷ tỷ. Bọn họ đang ở thành phố Giang Nam!

Vương Song nhìn Lâm Tuyết Tình, trầm giọng dặn dò:

- Bạn học Lâm... . .

- Gọi ta là Tuyết Tình là được rồi, hiện tại chúng ta là bạn đồng hành, không cần phải xa lạ như vậy.

Lâm Tuyết Tình nở nụ cười sáng lạn, nhẹ giọng mở miệng nói.

- Ách.

Vương Song sững sờ, ngay sau đó nhìn đối phương một cái:

- Được, Tuyết Tình, ta ở phía trước mở đường, ngươi chỉ đường, Tân Tử chú ý phía sau. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng chạy loạn, bằng không, không ai có thể cứu ngươi!

Nói xong, trực tiếp đi thẳng về phía trước, 2 người vội vàng đi theo. Trên đường, gần như không có ai, bởi vì những người đang chạy loạn bên ngoài đều đã chết sạch, nhưng mà vẫn có một nhóm người đang lẩn trốn đi. Bởi vậy, trong sân trường khắp nơi đều là Zombie đi lại xung quanh, ngẫu nhiên có thể nghe được một tiếng tiếng kêu thảm thiết thê lương, đoán chừng là người bị Zombie phát hiện.

Hòn non bộ cách ký túc xá nữ sinh một thư viện, dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tuyết Tình, ba người cẩn thận từng li từng tí, giữa đường gặp phải hai con Zombies toàn thân bị cắn nát, mặt đầy máu me lắc lư đi về phía mấy người họ, Vương Song trực tiếp phóng nhanh tới, hai đao trực tiếp chém đầu nó hai nửa. Óc lẫn máu tươi chảy ra, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Tuyết Tình, dù sao cũng là kiều nữ của gia đình giàu có nào đã thấy hình ảnh máu me như vậy bao giờ.

Nhưng mà Vương Song không quan tâm, bởi vì mạt thế tàn khốc này, không phải là ngươi chết thì là ta vong, tâm không hung ác, muốn sống sót thì nằm mơ đi. Giết hai con Zombie, Vương Song cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình ngày càng nồng đậm, thậm chí bất luận là lực lượng, hay là tốc độ đều trở nên nhanh hơn.

Bạn đang đọc [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ của Phong Vũ Thần Thoại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    620

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!