Chương 92: [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Vương Song thất vọng

Phiên bản dịch 5009 chữ

Tô Vi nhịn không được kêu lẻn , khiến cho Đổng Chấn Phong bỗng nhiên quay đầu, hung hăng trừng nàng liếc một cái, muốn ôm lấy Tiết Vân trước mắt đói ngất đi sang phòng chứa đồ. Đôi mắt Tô Vi đỏ bừng nhìn tất cả, tâm trạng vô cùng phẫn uất.

- Người bên trong, mở cửa!

Đúng lúc này, mọi người chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, nương theo đó còn có một thanh âm của một người nam nhân, tất cả mọi người dùng động tác, ngơ ngác nhìn ngoài cửa, có người chấn kinh, có người hoài nghi, còn có người thì tưởng rằng chính phủ phái người đến cứu bọn họ, vẻ mặt cuồng hỉ.

- Mở cửa! Mở cửa nhanh!

Bên ngoài thanh âm dần trở nên không kiên nhẫn, cửa sắt bị đập không ngừng chấn động, thanh âm càng lúc càng lớn, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, phân vân nhìn những quản lý cấp cao kia.

- Khụ khụ, nếu không, chúng ta mở cửa đi, vạn nhất là tới cứu chúng ta thì sao? Dù sao chúng ta đều là tinh anh xã hội, chính phủ sẽ không mặc kệ.

Một cái nam tử trung niên bụng bự ho khan hai tiếng, nhìn thấy thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mở miệng nói. Hắn cũng là chủ tịch của khách sạn này, Chu Thường Minh.

- Không được, lỡ như bị Zombie truy sát, ngay cả chỗ tránh nạn cũng chẳng có, vậy chúng ta mở cửa chẳng khác nào mời Zombie vào, chủ tịch, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết mọi người chúng ta à!

Một nam nhân hói đầu đột nhiên hét lớn, trực tiếp bác bỏ ý kiến của chủ tịch. Hắn là thành viên hội đồng quản trị nhưng mà xưa nay bất hòa với chủ tịch.

- Ta thấy…

- Không được…

Nhìn thấy quản lý cấp cao nháy mắt tiến thoái lưỡng nan, khiến cho lòng Tô Vi càng tuyệt vọng, loại vô năng này đến lúc nào rồi, còn ở nơi này làm loại chuyện vô nghĩa này chứ.

Nhìn thấy loại tình cảnh này, Đổng Chấn Phong có ý định đến phòng chứa đồ phóng túng một chút cũng không có tâm tình, một tay ném đối phương ném xuống đất, một câu trực tiếp kết thúc cuộc thảo luận của mọi người.

- Các ngươi tính như nào, lẽ nào không mở miệng hỏi một câu à!

- Hắc hắc, đúng, chúng ta có thể hỏi một chút.

- Đúng đấy, tiếp tục thảo luận cũng không phải là cách , có thể trực tiếp hỏi một chút, chẳng phải cái gì cũng rõ ràng cả sao!

Mọi người giật mình, chuẩn bị mở miệng hỏi nhưng mà bọn hắn không ngờ tới Vương Song không kiên nhẫn như thế, lâu dài không được đáp lại, trực tiếp vận dụng phương thức nguyên thủy nhất, bạo lực phá cửa, giống như trước đó ở siêu thị nhỏ, Bảo Đao cấp ba bổ a, cửa sắt giống như đậu hũ trực tiếp bị mở ra, sắt thép bên trong trực tiếp bị cắt thành hai nửa, “rầm” một tiếng rơi xuống đất dưới, cửa lớn “rầm” đến một tiếng bị mở ra, lộ ra những gương mặt kinh hãi sau đó.

Đám người Vương Song nhìn những người trước mắt, khoảng chừng mười mấy người, một ít người sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, có vẻ sống rất thoải mái, còn có một ít người thì giống như thi thể nằm ở nơi hẻo lánh, nếu như không phải còn hô hấp, chỉ sợ hắn sẽ coi những người này là thi thể.

Nhìn thấy những người kia sắc mặt hồng nhuận phơn phớt bên cạnh là thức ăn phong phú, cùng một đám người đói đến Xương bọc da, rất nhanh đám người Vương Song đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cười lạnh, đây chính là nhân tính, nhưng mà hắn cũng không muốn quản nhiều như vậy, hắn chỉ có một mục đích, chính tìm người kia!

Đáng tiếc đánh giá chung quanh, không có phát hiện người hắn muốn gặp, có chút thất vọng, đột nhiên, đối diện truyền đến một thanh âm tức giận ngạo mạn.

- Các ngươi, ở bộ phận nào, vậy mà không được chúng ta cho phép đã tự tiện xông vào, lãnh đạo các ngươi là ai? Ta muốn khiếu nại các ngươi với hắn! Các ngươi đối xử với người đóng thuế như vậy sao!

Vương Song vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử đầu heo mập mạp trước mặt, vừa rồi, chính hắn cũng nói mình như thế! Những người khác vẻ mặt cổ quái nhìn bọn hắn, rõ ràng đám người trước mắt này không phải là kẻ ngốc, đã là thời Mạt Thế, lại còn giữ dáng vẻ vênh váo đắc ý như trước Mạt Thế. Dưới sự kinh ngạc đó ngay cả phản ứng cũng không kịp phản ứng.

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của đám người Vương Song, nam tử cho là bọn họ sợ hãi, không khỏi càng đắc ý:

- Các ngươi, là phụng mệnh tới cứu chúng ta nhỉ, hiện tại đưa toàn bộ chúng ta an ra ngoài, chuyện vừa rồi ta có thể bỏ qua, nếu không, các ngươi chờ lãnh đạo các ngươi vấn trách đi!

Nam tử còn tưởng rằng lúc này vẫn giống như trước kia, vì công việc, nơm nớp lo sợ. Từ bỏ tôn nghiêm, hiện tại là thời đại chỉ cần có thực lực sẽ có địa vị. Nếu như Vương Song nguyện ý, lúc ấy đi theo Tào thư ký rời đi, hiện tại chí ít cũng sẽ là một cán bộ cao cấp!

Lần này đám người Lý Tân kịp phản ứng, giận dữ, nhưng mà, lần này, không đợi Lý Tân động thủ, chỗ phía sau một thân ảnh trực tiếp nhảy ra, một gậy đập về phía tên đầu heo kia!

- Mẹ nó, cứu cái đầu mẹ ngươi, đi chết đi! Ngu ngốc!

- Đầu heo nhà ngươi, dám như chuyện với Vương ca như vậy hả, thật là chán sống rồi mà!

Lưu Hâm vừa hành hung gia hỏa này, vừa tức giận mắng, trực tiếp khiến mọi người nhìn phát ngốc. Những người khác thấy cảnh này, dường như hiểu được gì đó, Đổng Chấn Phong phía sau nhíu mày mở miệng.

Bạn đang đọc [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ của Phong Vũ Thần Thoại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    317

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!