Vân Sơ vừa về tới Tạ phủ.
Chu ma ma bên cạnh lão thái thái liền mời nàng tới An Thọ Đường.
Tạ lão thái thái ngồi ở chủ vị, bên dưới là đại tiểu thư Tạ phủ Tạ Phinh.
“Con đến rồi à.” Lão thái thái nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi đi.”
Vân Sơ ngồi xuống, Chu ma ma dâng trà.
Nàng nếm thử một ngụm, đây là trà mấy năm trước Hoàng Thượng thưởng cho Vân gia, nương sai người mang tới đây cho nàng, mà nàng lại mang đi hiếu kính lão thái thái.
Lão thái thái cất giữ nhiều năm như vậy, lần này lại nhịn đau mang ra uống.
Nàng buông chung trà: “Không biết lão thái thái tìm con tới đây là có chuyện gì?”
“Sơ nhi, Lý bà tử nói năm nay nhà ta trồng táo?” Lão thái thái nhàn nhạt mở miệng: “Đây là ý của con?”
Vân Sơ gật đầu: “Là con dặn dò như vậy.”
“Mẫu thân!” Tạ Phinh thiếu kiên nhẫn, không nhịn được mở miệng: “Mùa xuân mỗi năm nhà ta đều tổ chức tiệc ngắm hoa, năm nay lại trồng táo, như vậy chẳng phải sẽ không làm tiệc ngắm hoa được sao?”
Tạ lão thái thái nhíu mày.
Nể mặt mũi đích nữ của Nhất phẩm đại tướng quân, tiệc thưởng hoa mỗi năm cũng thu hút rất nhiều phu nhân và thiên kim của thế gia đại tộc đến xem náo nhiệt.
Vì tiệc ngắm hoa năm nay mà bà ta đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng hiện tại lại không có hoa thì còn làm tiệc ngắm hoa gì nữa chứ!
Chẳng lẽ lại đi ngắm hoa táo, như vậy chẳng khác gì làm trò cười trước mặt người khác?
Nhưng bà ta nghĩ Vân Sơ không phải một người làm việc hồ đồ, chậm rãi nói: “Sơ nhi, tại sao lại như vậy?”
“Tạ gia chúng ta có nhiều chủ tử và hạ nhân như vậy, lão thái thái có biết một ngày phải tiêu tốn bao nhiêu bạc không?” Vân Sơ thở dài: “Chi tiêu nhiều, bạc thì ít, nếu không giảm bớt một số chi phí thì ngày sau khó mà sống được. Sở dĩ con bảo Lý bà tử trồng táo là vì táo vừa rẻ vừa dễ trồng, sau nay chuyển mùa cũng không cần đổi lại, một năm có thể tiết kiệm được năm sáu trăm lượng bạc. Còn nữa, táo kết quả rồi có thể mang đi bán, cũng xem như là một chút lãi.”
Lão thái thái giật mình: “Mấy cửa hàng của Tạ gia kinh doanh rất tốt mà, sao có thể thiếu bạc chứ?”
Tạ Phinh hùa theo nói: “Cửa hàng son phấn của Tạ gia ở ngõ Quế Hoa là tiệm kinh doanh được nhất, chưởng quầy nói một năm có thể kiếm được hơn một nghìn lượng, sao đến cả hoa cũng không trồng nổi vậy?”
“Hơn một ngàn lượng bạc...” Vân Sơ cười: “Phinh tỷ nhi, con không quản gia nên không biết củi gạo dầu muối đắt bao nhiêu, hơn một ngàn lượng bạc không đủ cho sinh hoạt một tháng của Tạ gia, lấy đâu ra bạc để trồng hoa? Nếu không phải ta lấy của hồi môn bù vào thì tiệc ngắm hoa năm trước năm kia sao có thể náo nhiệt như vậy?”
Tạ Phinh không thể tin được, nói: “Mẫu thân dùng của hồi môn bù vào chi phí của Tạ gia sao?”
Lão thái thái đặt mạnh chung trà xuống bàn: “Không thể nào, Tạ gia không thể nào đụng vào hồi môn của con dâu, Sơ nhi, có vài lời không thể nói bậy được đâu.”
Bọn họ là thư hương thế gia, rất xem trọng thể diện, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì làm sao Cảnh Ngọc còn chỗ đứng trên quan trường?
Vân Sơ nâng tay: “Thính Sương, sổ sách.”
Thính Sương vội vàng trình sổ sách đã được sửa sang lúc sáng sớm lên.
“Đây là sổ sách của Tạ phủ, thu chi mỗi tháng đều được viết rõ ràng ở đây.” Nàng bảo Thính Sương đặt sổ sách lên chiếc bàn trước mặt lão thái thái: “Tháng nào cũng chi nhiều thu ít, con sợ lão thái thái vì chuyện này mà nhọc lòng nên vẫn luôn không nói ra. Hôm nay bị mời tới đây, còn bị nghi ngờ thì chi bằng nói một lần cho rõ ràng đi.”
Lão thái thái bị ảnh hưởng của gia tộc nên chỉ đọc hiểu tứ thư ngũ kinh, hoàn toàn không rõ mấy chuyện làm ăn này.
Còn Tạ Phinh chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, không có người dạy thì tất nhiên cũng dốt đặc cán mai.
“Bảo An ca nhi tới đây.” Lão thái thái mở miệng nói: “Tiên sinh nói An ca nhi biết gảy bàn tính, bảo nó tới đây xem sổ sách trong nhà.”
Dùng của hồi môn của con dâu là một chuyện rất mất mặt, không thể để Vân Sơ muốn nói gì thì nói.
Nếu bọn họ đã không hiểu thì cứ tìm một người có hiểu biết tới xem.
Chu ma ma lĩnh mệnh, lập tức tới từ đường mời người.