Vân Sơ chậm rãi trở về Ngọc Sanh Cư.
Vừa về đến cửa thì đã thấy mấy nha hoàn tập trung ở đó.
Chữ “Ngọc” trên biển hiệu của sân viện này bị khuyết một chút, đám nha hoàn và gia đinh đang tìm cách sửa chữa.
“Phu nhân, vốn là Ngọc Sanh Cư lại trở thành Vương Sanh Cư, thật là quái dị.” Thính Tuyết mở miệng nói: “Không bằng đi mời đại nhân viết lại biển mới đi?”
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn ba chữ kia.
Sân viện này đã có từ trước khi nàng gả vào đây, ban đầu là Tạ Cảnh Ngọc sống ở nơi này một mình, sau khi nàng dọn vào, Tạ Cảnh Ngọc đã dọn đến sân viện bên cạnh.
Nàng mở miệng: “Bỏ chữ Ngọc đi, sau này gọi là Sanh Cư thôi.”
Đám nha hoàn gia đinh đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Ngọc Sanh Cư, Ngọc là một chữ trong tên của đại nhân, sao có thể bỏ đi được chứ?
Thính Sương lạnh lùng nói: “Không nghe phu nhân nói sao, còn thất thần làm gì?”
Một đám người vội vàng lấy thang và công cụ bắt đầu làm việc.
Vân Sơ mới vừa ngồi vào ghế thì đã thấy hạ nhân trong viện của mẹ chồng Nguyên thị cầm hai ngàn lượng bạc tới: “Phu nhân vì Tạ gia lo liệu trong ngoài, trong lòng thái thái biết rất rõ nên cố ý bảo lão nô đưa bạc sang đây, phu nhân có thể đi làm một bộ trang sức mình yêu thích, mua loại vải dệt tốt hơn.”
Nàng mím môi.
Sau khi nàng gả tới đây, mẹ chồng bệnh tật liệt giường mười mấy năm đột nhiên khỏi bệnh.
Cho nên mẹ chồng vẫn luôn cho rằng nàng là người có phúc khí.
Người mẹ chồng này đối với nàng cũng có một chút nhiệt tình.
Chỉ là một chút nhiệt tình này đã hoàn toàn biến mất sau khi Vân gia xảy ra chuyện...
Vân Sơ gộp hết số ngân phiếu kia lại với nhau rồi giao cho Thính Sương: “Đi đưa cho Trần bá, bảo ông ấy có bao nhiêu băng thì mua bấy nhiêu, không đủ bạc thì tới tiền trang mượn.”
Thính Sương nhân lúc trời tối rời đi.
Đêm nay Vân Sơ ngủ cũng an ổn.
Sáng hôm sau, lúc nàng thức giấc thì trời còn chưa sáng tỏ, nàng khoác áo bước ra ngoài, Tạ Thế An đang ngồi ở sảnh Thiên chờ thỉnh an.
Thấy nàng bước ra, hắn ta vội vàng đứng dậy: “Mẫu thân.”
Vân Sơ ôn hòa hỏi hắn ta: “Ăn sáng chưa?”
Tạ Thế An lắc đầu: “Con vừa rời khỏi từ đường đã trực tiếp tới chỗ mẫu thân. Hai ngày nay con đã suy nghĩ rất nhiều việc, đa tạ mẫu thân đã dạy dỗ trách phạt.”
“Suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Vân Sơ cười nói: “Ngồi xuống, dùng cơm với ta.”
Tạ Thế An nhẹ nhàng thở ra.
Mẫu thân đối xử với hắn ta vẫn ôn hòa như trước, xem ra là hắn ta suy nghĩ nhiều.
Ăn được một nửa, Vân Sơ buông đũa, mở miệng hỏi: “Hôm qua ta đọc sách, đọc được một câu chuyện xưa, con có muốn nghe một chút không?”
Tạ Thế An cũng buông đũa, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe.
Lúc trước Vân Sơ cũng hay bàn luận với hắn ta một số chuyện thú vị trên triều và trên chiến trường, lần này đột nhiên muốn kể chuyện xưa, hắn ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Vân Sơ dừng một lúc rồi mở miệng: “Chuyện kẻ có một phụ nhân, nàng ấy nuôi lớn ba hài tử, chỉ là sau khi ba đứa trẻ này lớn lên, chỉ vì một chút mâu thuẫn mà giết nàng ấy, con cho rằng bọn nó làm đúng không?”
“Đương nhiên không đúng!” Tạ Thế An ra vẻ oán giận: “Ba kẻ này thật là táng tận thiên lương, không xứng làm người!”
Vân Sơ hỏi: “Nếu ba hài tử này không phải thân sinh của phụ nhân kia thì sao?”
Tạ Thế An mở miệng: “Ơn nuôi dưỡng nặng như công sinh thành, phụ nhân nuôi lớn bọn họ thì chính là mẫu thân của bọn họ, có như thế nào cũng không thể giết mẫu thân của mình được!”
Vân Sơ gật đầu: “Vậy nếu phụ nhân này có nguy cơ dính vào chuyện mưu phản, ba hài tử giết chết phụ nhân chỉ là để bảo vệ bản thân và cả gia tộc, lúc này, con cho rằng bọn họ làm đúng hay sai?”
Tạ Thế An không đáp lời nhanh như trước nữa.
Hắn ta trầm tư một hồi, lúc này mới ngẩng đầu, chầm chậm nói: “Mạng của cả gia tộc so với mạng của một phụ nhân, tất nhiên gia tộc quan trọng hơn. Nếu phụ nhân biết hài tử giết mình vì vinh quang của gia tộc, con nghĩ nàng cũng cam nguyện chịu chết.”
Vân Sơ cười: “Cảm tạ ngươi.”
Tạ Thế An đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng: “Mẫu thân cảm tạ con cái gì?”
Vân Sơ cong môi.
Đương nhiên là cảm tạ hắn ta đã đưa ra lựa chọn như đời trước.
Cảm tạ hắn ta giống như đời trước, để lúc nàng động thủ thì không còn bất cứ chần chừ lưỡng lự nào nữa.