Vân Sơ uống ngụm trà.
Thính Tuyết cẩn thận nói: “Trần bá đến phủ Bình Tây Vương hai lần, lần đầu tiên tiểu thế tử đích thân gặp mặt, nói dế mèn kia quá nhỏ, vì thế Trần bá lại chạy đi mua một con to khỏe hơn mang tới, ai ngờ, tiểu thế tử không ra, trực tiếp sai người đuổi Trần bá đi, còn nói nếu không đưa tới một con dế mèn khiến ngài ấy hài lòng thì sẽ không để yên chuyện này...”
Thính Phong nhíu mày: “Sao tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương lại khó chiều như vậy?”
“Chớ có nói bậy.” Thính Sương nhắc nhở nàng ấy: “Nói mấy lời này trước mặt phu nhân thì cũng thôi đi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, gây họa cho phu nhân.”
Vân Sơ ăn một ít thức ăn rồi buông đũa nói: “Tiểu thế tử thấy qua vô số thứ tốt, tất nhiên là coi thường dế mèn bình thường trên thị trường, Thính Tuyết, ngươi đi bảo Trần bá mang theo vài người rời thành vào rừng đào dế mèn đi, tìm con nào nhìn khác thường một chút thì mới có thể lọt vào mắt tiểu thế tử.”
Thính Tuyết nhận lệnh chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên rèm ở phòng khách bị vén lên.
Một nam nhân cao ráo như ngọc bước vào.
Chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn ta tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống: “Mang thêm một bộ chén đũa.”
Thính Phong vô cùng vui vẻ.
Đã lâu đại nhân không tới chỗ phu nhân dùng cơm.
Phu thê hai người cùng ăn một bữa cơm, bồi dưỡng cảm tình, nói không chừng buổi tối cũng sẽ ở lại Ngọc Sanh Cư.
Nàng ấy vội vàng mang chén đũa cung kính đặt trước mặt Tạ Cảnh Ngọc.
Vân Sơ vốn đang muốn ăn thêm một ít nhưng thấy Tạ Cảnh Ngọc tới thì không còn muốn ăn gì nữa.
Nàng thờ ơ nói: “Sao phu quân lại tới đây?”
“Bình Tây Vương bộn bề công vụ, còn chưa cưới vương phi, tiểu thế tử không có người quản giáo, tính tình khó tránh khỏi có chút ương ngạnh.” Tạ Cảnh Ngọc thong thả ung dung mở miệng: “Nàng để một hạ nhân như Trần bá đến đó, tiểu thế tử sẽ cho rằng nàng coi thường ngài ấy, tất nhiên sẽ làm khó Trần bá, vừa lúc ngày mai là ngày hưu mộc, nếu phu nhân tin ta thì để ta thay nàng đi một chuyến.”
Cánh môi Vân Sơ lộ ra ý cười lạnh rất nhỏ, khó có thể phát hiện ra.
Tạ Cảnh Ngọc chính là người như vậy, rõ ràng là hắn ta muốn kết giao với Bình Tây Vương, nhưng lời nói ra cứ như là đang muốn giúp đỡ nàng vậy.
Chẳng qua chỉ bằng một con dế mèn mà muốn bám vào phủ Bình Tây Vương sao?
Nàng đè nén sự trào phúng, mở miệng nói: “Đa tạ phu quân giúp ta giải vây.”
Tạ Cảnh Ngọc nhìn nàng nói: “Hai ta là phu thê, người một nhà không cần nói chữ tạ này.”
Hắn ta đột nhiên cảm thấy gương mặt trắng nõn của nàng có mấy phần không thuộc về Tạ phu nhân.
Lần đầu tiên gặp nàng ở phủ Tướng quân, dáng vẻ của nàng chính là như vậy, như hút đi tất cả ánh sáng xung quanh, cả người tràn ngập sự xinh đẹp không thể tưởng được.
Hắn ta nuốt nước miếng, không nhịn được nắm lấy tay Vân Sơ.
Trong nháy mắt, Vân Sơ cảm thấy như có rắn độc bò lên tay mình, toàn thân nổi lên một tầng da gà, nàng theo bản năng rút tay ra.
Tạ Cảnh Ngọc lại buông ra trước một bước.
Ánh mắt hắn ta tối lại.
Hắn ta cũng từng nghĩ sẽ cùng nàng phu thê ân ái, con cháu đầy đàn, bạch đầu giai lão.
Nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy...
Nếu đêm hôm đó...
Tạ Cảnh Ngọc đứng lên: “Ta còn có chuyện cần xử lý, phải về trước.”
Hắn ta vội vàng bước ra ngoài.
Lúc đi tới cửa Ngọc Sanh Cư, hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Thính Sương bưng một chậu nước đặt lên bàn, Vân Sơ đang liều mạng rửa tay.
Sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Hắn ta còn chưa ghét bỏ nàng thất thân, sao nàng dám...
Hắn ta ngẩng đầu, nhìn tấm biển Ngọc Sanh Cư không biết đã biến thành Sanh Cư từ khi nào.
Một loại cảm giác không nói rõ thành lời lập tức trỗi dậy...
“Đại nhân.”
Thân ảnh của Hạ thị xuất hiện trong bóng đêm.