"Lão thái thái, đừng nên nói mấy lời này, cẩn thận bị người khác nghe thấy." Nguyên thị mở miệng nói: "Sơ nhi là hài tử có phúc, sau khi nó vào cửa thì con đột nhiên khỏi bệnh, quan lộ của Cảnh Ngọc vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, nó là người có mệnh phú quý, có thể khiến Tạ gia nước lên thì thuyền lên, nếu hưu nó rồi thì làm sao tìm được một tức phụ khác tốt như vậy?"
"Bệnh của con khỏi là chuyện hiển nhiên, liên quan gì tới nó?" Lão thái thái lạnh lùng nói: "Cảnh Ngọc có thể thăng quan cũng là do Cảnh Ngọc có bản lĩnh, Vân gia giúp đỡ được gì. Hôm nay ta niệm tình nó tưởng niệm hài tử chết yểu, nếu ngày sau nàng còn dám quấy phá khiến mọi người không yên như lần này thì cho dù đắc tội Vân gia, ta cũng muốn để Cảnh Ngọc hưu thê!"
Nguyên thị vội nói: "Sơ nhi cũng không phải người không hiểu lý lẽ..."
Lúc mẹ chồng nàng dâu hai người đang nói chuyện thì trời đã dần dần sập tối.
Cảm xúc của Vân Sơ thay đổi rất nhanh, toàn thân như bị rút hết sức lực, mỏi mệt nằm trên giường.
Vốn dĩ tối nay còn phải luyện mã bộ nhưng nàng thật sự không ngồi dậy nổi.
Nhắm mắt lại, bên tai vẫn luôn văng vẳng tiếng khóc than của bọn nhỏ, cứ mãi như thế cho đến khi nàng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
"Nương, nương đang ở đâu, bọn con rất nhớ nương."
"Nương, nương ôm bọn con được không, lạnh quá."
Tim Vân Sơ như bị dao cứa vào, rõ ràng biết đây là mơ nhưng nàng vẫn không muốn tỉnh lại, nàng thật sự muốn tìm được hài tử, muốn ôm lấy bọn nó, muốn nói với bọn nó nàng chưa từng quên bọn nó, nàng cũng cũng rất nhớ bọn nó...
Nàng gian nan bước giữa màn sương trong giấc mơ kia.
Sương trắng bao phủ, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không biết nàng đã đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được một tia sáng.
Vân Sơ nhanh chân chạy như điên qua đó.
Nàng thấy bầu trời màu thiên thanh, thấy thảm cỏ xanh ngắt, khắp nơi đều là hoa tươi, có hai hài tử chừng bốn tuổi phấn điêu ngọc trác ngồi trong bụi hoa.
Một nam hài một nữ hài, bọn nó đang chơi đùa gì đó.
Tâm tình Vân Sơ lập tức trở nên nhẹ nhàng, nàng cẩn thận bước qua đó, chỉ sợ động tác quá lớn sẽ khiến bản thân tỉnh mộng.
"Hài tử, nương tới..."
Ngữ khí của nàng vô cùng dịu dàng, ngồi xổm trước mặt hài tử.
Nam hài ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, nàng kinh ngạc mở miệng: "Tiểu thế tử?"
Sao mặt của nhi tử nhà nàng lại biến thành mặt của tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương...
"Mẫu thân!"
Hài tử chui vào lòng nàng.
Nàng đột nhiên bừng tỉnh.
Lúc này mới phát hiện trời đã sáng.
Thính Sương nghe thấy tiếng động thì bước vào, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, nếu ngài không thoải mái thì cứ nghỉ ngơi tiếp đi, nô tỳ bảo đảm người tới thỉnh an rời đi."
Vân Sơ ấn ấn huyệt Thái Dương: "Nói ta bị bệnh, mấy hôm sau cũng đừng tới thỉnh an."
Thính Sương vô cùng lo lắng.
Nàng ấy nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài: "Phu nhân không khoẻ, các vị về trước đi, mấy hôm sau cũng không cần tới thỉnh an."
Thính Vũ nắm tay Tạ Thế Doãn, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không phải hôm qua phu nhân vẫn còn rất ổn sao, sao đột nhiên lại bị bệnh, có nghiêm trọng không?"
Thính Phong cảm thấy nàng ta thật dối trá, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao phu nhân bị bệnh, người trong phủ này có ai mà không biết?
"Thời tiết se lạnh, phu nhân nhiễm phong hàn thôi." Thính Sương nhàn nhạt nói: "Đi cả đi."
Những người đều tự giác rời đi, Thính Vũ kéo Tạ Thế Doãn ở lại, mở miệng nói: "Phu nhân bị bệnh, ta có thể ở lại hầu bệnh, phu nhân thương Doãn ca nhi nhất, để Doãn ca nhi đến an ủi phu nhân đi."
Thính Sương lạnh mặt: "Phu nhân đang nghỉ ngơi, không cần hầu bệnh, Vũ di nương lui ra đi."
Thính Vũ cụp mắt.
Lúc trước nàng ta còn cảm thấy phu nhân thông minh nhưng bây giờ lại thấy phu nhân thật ngu xuẩn.
Một nữ nhân không sinh được hài tử thì nên nắm lấy những hài tử có sẵn trong phủ, bắt lấy tim của trượng phu, nhưng phu nhân toàn làm ngược lại.
Phu nhân dám cho đại nhân một bạt tai trước mặt bàn dân thiên hạ, e là một chút tình cảm phu thê cuối cùng giữa đại nhân và phu nhân cũng không còn nữa.
Thính Vũ đang nghĩ ngợi thì thấy Tạ Cảnh Ngọc vừa mới hạ triều bước tới cửa Sanh Cư.