Nhìn bọn họ một trước một sau đi ra Ngọc Sanh Cư, con ngươi Vân Sơ híp lại.
Nàng có thể cảm nhận được, Hạ thị không có tâm tư muốn trở thành chủ mẫu.
Bất cứ nữ nhân nào, vì một nam nhân sinh nhi dục nữ, nghĩ cách ở lại bên cạnh nam nhân này, sợ là đều muốn trở thành chính thê.
Vì sao Hạ thị này cam nguyện làm nô tì, không có một chút oán trách?
Kiếp trước, trước khi lâm chung, nàng vẫn luôn bôn ba vì chuyện của Vân gia, chưa từng suy nghĩ kỹ thân phận của Hạ thị.
Sống lại lần nữa, không thể hồ đồ như vậy.
Đêm nay, Vân Sơ lục lại tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong kiếp trước, cho tới tờ mờ sáng mới ngủ.
Nàng thế mà lại mơ thấy đêm động phòng hoa chúc.
Lưu luyến đêm đó thấm vào cốt tủy.
Nàng còn mơ thấy mình đang mang thai, người không biết thêu thùa như nàng, đã học thêu rất nhiều giày hổ đầu vào lúc mang thai.
Mộng cảnh đột nhiên thay đổi.
Một vũng máu lớn lan tràn, bên tai là đủ loại âm thanh.
“Không hay rồi, phu nhân chảy rất nhiều máu, hài tử sinh non rồi, người đâu!”
“Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng được sinh ra…vì sao tiểu thiếu gia không khóc, sao giống như không có hơi thở?”
“Trong bụng phu nhân còn có một hài tử, hình như cũng không còn thở…”
“Phu nhân nhìn thấy tử thai sẽ đau lòng băng huyết, mau đưa hài tử ra!”
“Không! Đừng!”
Vân Sơ bỗng mở to mắt.
Lúc nàng mang thai, bụng rất lớn, cho tới khi sinh mới biết hóa ra là long phụng thia.
Nhưng mẫu thân là nàng ngay cả cốt nhục thân sinh cũng chưa nhìn một cái, hài tử đã tắt thở bị đưa đi.
Hài tử chôn ở đâu, tới chết nàng cũng không biết.
“Phu nhân, sao vậy?”
Nghe thấy tiếng của nàng, Thính Sương vội vàng xông vào, thấy nàng đầm đìa mồ hôi, vội vàng lấy nước cho nàng tắm.
Vân Sơ ngâm trong thùng tắm, cuối cùng mới đè nén cảm xúc trong mơ xuống.
Lúc này sắc trời đã sáng.
Sau khi mặc đồ xong, người thỉnh an bên ngoài cũng tới.
“Phu nhân.”
“Mẫu thân.”
Thấy nàng ra, tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ.
Ánh mắt của Vân Sơ lướt qua mọi người.
Tạ Cảnh Ngọc không phải người dung tục, hắn chỉ có ba di nương.
Ánh mắt của nàng rơi lên người một di nương trong đó, đây là nha hoàn bồi gả mà nàng dẫn vào Tạ phủ, Thính Vũ, bây giờ là Vũ di nương Tạ gia.
Năm năm trước, khi nàng mang thai, Thính Vũ lén nàng leo lên giường của Tạ Cảnh Ngọc.
Hài tử của nàng chết yểu, mà Thính Vũ thuận lợi sinh hạ tam thiếu gia Tạ gia, Tạ Cảnh Ngọc bèn đưa hài tử của Thính Vũ tới bên cạnh nàng.
Nàng đích thân đặt tên cho hài tử, Tạ Thế Doãn.
Nếu nói Tạ Thế An là trưởng tử nàng dốc tâm huyết nhiều nhất, vậy thì, Tạ Thế Doãn là đứa nàng thương nhất.
Hài tử này đã trị khỏi nỗi đau mất con của nàng, để nàng đi ra từ trong bi ai tuyệt vọng vô biên, để cuộc sống của nàng có gửi gắm.
Nàng thật sự coi Tạ Thế Doãn là nhi tử thân sinh của mình, nhưng sau này…
“Mẫu thân.”
Tạ Thế Doãn vùi đầu vào trong lòng Vân Sơ, dựa vào nàng làm nũng.
Vân Sơ cười nhạt: “Doãn ca nhi đã bốn tuổi rồi, phải hiểu quy tắc.”
Thính Vũ ngẩng đầu nhìn.
Phu nhân luôn thương Doãn ca nhi nhất, chỉ cần Doãn ca nhi làm nũng, phu nhân sẽ ôm vào lòng thân thiết dỗ dành sủng chiều.
Nhưng bây giờ, phu nhân chạm cũng không chạm hài tử, trong mắt còn có xa lạ và đề phòng.
Nếu không phải từ nhỏ đã hầu hạ phu nhân trưởng thành, nàng ta cũng không phát giác được cảm xúc nhỏ bé này của phu nhân.
“Vũ di nương khai chi tán diệp cho Tạ gia, lại vẫn luôn không có viện tử của riêng mình.” Vân Sơ cười nói: “Căn viện trống phía đông Tạ phủ, sau này cho Vũ di nương và Doãn ca nhi sống.”
Thính Vũ ngơ ra.
Sau khi trở thành di nương, nàng ta vẫn luôn sống trong viện của phu nhân, Doãn ca nhi cũng sống ở đây, cho nên có quan hệ thân thiết với phu nhân.
Nếu sống ở phía đông, sau này muốn tới chỗ phu nhân một chuyến đều khó, phu nhân còn sẽ sủng ái Doãn ca nhi không?