Tạ Phinh lộ ra tươi cười: "Cảm tạ tổ mẫu, cháu nhất định sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng thọ vẻ vang cho tổ mẫu."
Nếu có thể làm tốt tiệc mừng thọ lần này thì hiền danh biết cách quản gia của nàng ta chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó người tới Tạ gia cầu hôn chắc chắn sẽ đạp vỡ ngạch cửa.
Có bạc, Tạ Phinh làm việc càng thêm thông thuận, nàng ta dồn hết tinh lực vào tiệc mừng thọ.
Vân Sơ nghỉ ngơi ba ngày, thân thể cũng dần bình phục, chỉ là cảm xúc còn có chút uể oải, cả ngày ngồi bên cửa sổ đọc sách, khiến mấy nha đầu Thính Sương lo lắng không thôi.
"Phu nhân." Thu Đồng đánh bạo đi vào, cúi đầu nói: "Đã nghỉ ba ngày rồi, bệnh của phu nhân đã khỏi, không thể cứ gác lại chuyện luyện võ được."
Vân Sơ đóng sách: "Xem ta này, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, đi, đi luyện võ."
Nàng nhanh chóng thay xiêm y, theo Thu Đồng ra sân đứng tấn.
Tuy đã vào xuân nhưng thời tiết vẫn còn lạnh lẽo, nhưng đứng tấn ngoài sân hơn nửa canh giờ, cơ thể đã bị phủ bởi một tầng mồ hôi.
Thu Đồng mở miệng: "Phu nhân, hết giờ rồi."
Vân Sơ lù lù bất động: "Ta có thể tiếp tục kiên trì."
Nàng đã hoang phế ba bốn ngày, phải bù đắp khoảng thời gian bị bỏ phế này.
Ban đầu, nàng còn có thể ổn định cơ thể, nhưng dần dà thể lực không chống đỡ nổi nữa, cơ thể thỉnh thoảng lại lắc lư.
Thính Sương tới khuyên vài lần đều bị nàng cự tuyệt, kiên trì muốn đứng tấn đủ hai canh giờ.
Qua buổi trưa, cuối cùng Vân Sơ cũng chịu nghỉ ngơi, Thính Sương giúp nàng tắm gội, đổi xiêm y, lúc này mới thấy nàng có một chút tinh thần.
"Phu nhân, mấy ngày nữa là tới tiệc mừng thọ của lão thái thái." Thính Sương vừa lau tóc cho nàng vừa nói: "Tiệc mừng thọ năm nay đều do một tay đại tiểu thư lo liệu, nô tỳ đã hỏi thăm rồi, thấy được rất nhiều vấn đề, phu nhân ngài vẫn nên chỉ điểm cho đại tiểu thư một chút, nếu không e là sẽ xảy ra sự cố vào ngày mừng thọ đó."
Vân Sơ nhìn bản thân trong gương: "Truyền tin ra ngoài, nói Tạ phu nhân bị bệnh tới mức không xuống giường được."
Thính Sương vội nói: "Phu nhân, không thể nguyền rủa bản thân như vậy."
"Nếu chỉ tùy tiện nói một chút mà thành thật thì chẳng phải sẽ hỗn loạn lắm sao?" Vân Sơ cười nhạt: "Nếu ta bị bệnh thì dù tiệc mừng thọ lần này có xảy ra vấn đề gì cũng không liên quan tới ta, hiểu chưa?"
Thính Sương sáng mắt: "Nô tỳ đã rõ."
Nàng ấy lau khô tóc cho Vân Sơ xong thì vội vàng tới hậu viện dặn dò Trần Đức Phúc mấy câu.
Chuyện đích trưởng nữ phủ Tướng quân, Tạ phu nhân của Hộ hộ Lang trung đổ bệnh lập tức truyền khắp kinh thành.
"Mấy ngày trước Tạ phu nhân mang hài tử chết yểu về an táng một lần nữa, kéo theo hai chiếc quan tài đi từ thành nam tới thành tây, các ngươi có nghe nói không?"
"Người Tạ gia quả là đê tiện, tuy hài tử chết non nhưng dù sao cũng là huyết mạch ruột thịt, sao có thể tùy tiện chôn trên đỉnh núi như vậy, cũng không sợ gặp báo ứng."
"Đích trưởng nữ phủ Tướng quân nhưng lại chịu gả cho Tạ Cảnh Ngọc lúc đó chỉ là quan Thất phẩm, thật không hiểu tại sao Vân gia lại lựa chọn một nhà thông gia như vậy!"
"..."
"Ta nghe chưởng quầy Thiện Đức Đường nói hậu trạch Tạ phủ không yên, di nương hạ độc mưu hại thai nhi của nhau, hài tử của Tạ phu nhân chết non không chừng cũng là do bị người ta hại."
"Nghe người Tạ phủ nói lần này phu nhân bệnh rất nặng, cả tiệc mừng thọ của Tạ lão thái thái cũng không thể lo liệu, hình như còn không xuống giường được, không phải là bị di nương ở hậu viện hạ độc chứ."
"Đương gia chủ mẫu không thể sinh dục, đám di nương đó đều có hài tử, e là sẽ sinh ra suy nghĩ xằng bậu, cho rằng nếu chủ mẫu chết đi thì bản thân có thể phù chính nhỉ."
"Tạ đại nhân không quản lý được nữ nhân hậu trạch, còn có thể trông cậy hắn ta làm một vị quan tốt sao..."