Vân Sơ nhìn Thính Vũ, biểu tình có chút phức tạp.
Thính Vũ và Thính Sương cùng tuổi, năm nay đã hai mươi, cũng đã là mẫu thân của một hài tử bốn tuổi.
Từ khi nàng bắt đầu có ký ức, Thính Vũ cùng Thính Sương đã hầu hạ bên cạnh, Thính Sương trầm ổn, Thính Vũ cẩn thận, hai người bọn họ và nàng tình như tỷ muội.
Năm nàng mười hai tuổi sơ ý rơi xuống hồ nước, là Thính Vũ nhảy xuống cứu nàng lên, Thính Vũ lại không kịp bơi lên bờ, vì vậy mà hôn mê nửa tháng.
Thính Vũ cứu nàng, cho nên dù Thính Vũ qua mặt nàng bò lên giường của Tạ Cảnh Ngọc nhưng nàng chưa từng trách móc Thính Vũ.
Mãi đến khi Vân gia xảy ra chuyện, Thính Vũ lựa chọn đứng cùng phe với Tạ gia, còn ra lệnh cho Tạ Thế Doãn đưa ly rượu độc kia tới trước mặt nàng.
Chuyện đời trước, nàng không cách nào bỏ qua.
Thính Vũ cứu nàng nhưng cũng phản bội nàng, hai người bọn họ đã huề nhau, cho nên nàng luôn cư xử với Thính Vũ rất lạnh nhạt.
Nhưng Thính Vũ cứ một lần rồi lại một lần muốn tiến tới.
Một người có lòng tham thì sớm muộn gì cũng bị sự tham lam này hại.
"Mẫu thân!"
Còn đang nghĩ ngợi thì Thế Doãn đã nhào vào lòng nàng.
Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng bên cạnh nàng, trừ việc tới chỗ Thính Vũ bú sữa thì thời gian còn lại đều sinh hoạt cùng nàng.
Mãi đến khi Doãn ca nhi ba tuổi mới dọn khỏi phòng nàng, tới thiên viện ở cùng Thính Vũ.
"Mẫu thân, lâu rồi con chưa dùng cơm với ngài, cũng rất lâu chưa được gặp ngài." Tạ Thế Doãn tủi thân mím môi: "Có phải mẫu thân không thích con nữa không?"
Vân Sơ cười trừ: "Doãn ca nhi lớn rồi, nên hiểu quy củ."
Thính Vũ vội vàng kéo nhi tử lại: "Sau này thiếp thân sẽ quản giáo Doãn ca nhi, phu nhân mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi."
"Vũ di nương bây giờ cũng xem như là nửa chủ tử, cũng đừng có hở chút là tới phòng bếp làm mấy chuyện này." Vân Sơ thờ ơ nói: "Ta mệt mỏi, các ngươi lui ra đi."
Thính Vũ cúi đầu, đưa Tạ Thế Doãn ra ngoài.
"Di nương, tại sao mẫu thân không để ý tới con?" Tạ Thế Doãn vô cùng tủi thân: "Rõ ràng trước kia không phải như thế..."
Thính Vũ cũng không hiểu vì sao, rõ ràng trước kia phu nhân gần như moi tim móc phổi yêu thương Doãn ca nhi, bây giờ lại chẳng muốn nói nhiều thêm một câu, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề...
Vân Sơ bước vào thiên thính, vừa tới cửa thì Sở Hoằng Du đã chạy ra ôm lấy nàng.
Tiểu gia hỏa ngửa đầu, hỏi: "Tiểu hài tử kia vừa gọi ngài là mẫu thân, nó là nhi tử ngài sinh sao?"
Vân Sơ bật cười: "Con hỏi cái này làm gì?"
"Con ghét nó." Sở Hoằng Du cắn môi nhỏ: "Ghét nó có thể quang minh chính đại gọi ngài là mẫu thân, ghét nó mỗi ngày đều được trông thấy ngài, con muốn biến thành nó."
Vân Sơ ôn nhu nói: "Con là con, không cần phải biến thành người khác."
"Nếu không phải vì muội muội còn ở trong phủ thì con vĩnh viễn không muốn về đó đâu." Sở Hoằng Du mở to đôi mắt đen láy: "Mẫu thân, muội muội xinh đẹp lắm, rấ đáng yêu, chỉ là không biết nói, ngài có thích hài tử không biết nói không?"
Vân Sơ có chút kinh ngạc.
Cả kinh thành đều biết Bình Tây Vương có một đôi nhi nữ, nhưng chưa bao giờ nghe ai nói tiểu quận chúa của phủ Bình Tây Vương là người câm.
Ngữ khí của nàng càng thêm dịu dàng: "Nếu con bé cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như con thì ta cũng sẽ thích con bé."
Được khen ngoan ngoãn hiểu chuyện, Sở Hoằng Du mừng rỡ không khép được miệng.
Vừa lúc Thính Sương vào báo cáo một ít công việc, tiểu gia hỏa vô cùng hiểu chuyện nói: "Con qua bên cạnh đọc sách, không quấy rầy mẫu thân làm việc."
Nó đi đến chỗ chiếc bàn con cạnh thiên thính, không biết từ đâu lại lấy ra được một quyển sách, nghiêm túc đọc, chân ngắn không chạm tới sàn nhà, cứ lắc lư giữa không trung.