"Du ca nhi, tại sao chúng ta phải đọc sách, bởi vì trong sách có rất nhiều đạo lý, đọc càng nhiều sách thì chúng ta càng hiểu được nhiều đạo lý." Vân Sơ ôn nhu nói: "Muốn đọc được sách thì phải biết chữ, thật ra học chữ cũng không phải là một chuyện buồn tẻ nhàm chán, con nhìn chữ Sơ này xem, là Sơ trong nhân chi sơ, cũng là chữ Sơ trong tên của ta, viết thế này này..."
Nàng nắm tay tiểu gia hỏa, viết từng nét lên giấy.
Sở Hoằng Du nghiêm túc học tập.
Rõ ràng lúc trước mấy chữ này khó học như vậy, lúc này còn chưa đến nửa canh giờ mà nó đã nhớ hết, còn học được cả cách viết.
"Mẫu thân, ngài lợi hại quá!"
Vân Sơ cười nói: "Là con thông minh, nhớ rõ cảm giác học chữ lúc này, sau này cứ tiếp tục như vậy."
Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu.
Nhìn Vân Sơ cười dịu dàng, tiểu gia hỏa đột nhiên sầu khổ.
Lúc nó trốn trong hốc cây đã thấy rất nhiều hạ nhân Tạ gia đi ngang đó, vừa đi vừa nói, nó nghe được rất nhiều bí mật về mẫu thân.
Thì ra lúc trước mẫu thân từng sinh hai đứa nhỏ, nhưng cả hai đều chết non, mẫu thân vì chuyện đó mà đổ bệnh thật lâu.
Thì ra tình cảm giữa mẫu thân và Tạ cái gì đó Ngọc không tốt, nam nhân kia không qua đêm ở chỗ mẫu thân, hạ nhân Tạ phủ đều thấy mẫu thân rất tội nghiệp.
Thì ra những hài tử gọi mẫu thân là mẫu thân đều không phải hài tử thân sinh của mẫu thân...
Thì ra cuộc sống của mẫu thân không tốt...
Nhưng mẫu thân lại cười dịu dàng như vậy, nhìn cứ như chẳng có chuyện gì phiền lòng.
"Phu nhân, gia đinh đã ra ngoài hỏi thăm một phòng, nghe nói Bình Tây Vương đã diệt phỉ thành công." Thính Phong tới báo cáo: "Đêm qua Bình Tây Vương đã dắt người diệt hơn một trăm sơn phỉ, có một vài tên đào tẩu, Bình Tây Vương thừa thắng xông lên, chắc khoảng ngày mai sẽ hồi kinh."
"Những tên sơn phỉ đó quá ngu ngốc rồi." Sở Hoằng Du nhíu mày: "Sao một chút năng lực phản kháng cũng không có vậy, dễ dàng bị phụ vương bắt sống!"
"Du ca nhi, không phải sơn phỉ ngu ngốc mà là phụ vương con quá lợi hại." Vân Sơ nhìn nó nói: "Ngày nào đám sơn phỉ này còn tồn tại thì ngày đó tính mạng của vô số bá tánh còn bị uy hiếp, phụ vương con chỉ dùng một ngày để dẹp sơn phỉ chính là việc làm hợp với lòng dân."
Sở Hoằng Du cái hiểu cái không gật đầu, nó cắn chặt môi: "Vậy ngày mai là con phải về rồi."
Vân Sơ xoa đầu nó: "Phụ vương con ra ngoài diệt phỉ, con phải đọc sách cho tốt, chờ phụ vương con về, con đọc toàn bộ Tam Tự Kinh cho phụ vương nghe, phụ vương con sẽ rất vui mừng."
"Thật vậy chăng?" Sở Hoằng Du lộ ra tươi cười: "Phụ vương sẽ khen con sao?"
Vân Sơ gật đầu: "Hẳn là vậy."
Tiểu gia hỏa cầm sách, ngồi ở bên cạnh nghiêm túc đọc, gặp chữ nào không biết sẽ chủ động hỏi, gặp câu nào không hiểu cũng sẽ hỏi cho rõ ý rồi mới đọc tiếp.
Thính Sương nhẹ giọng nói: "Tiểu thế tử ngoan như vậy, sao người bên ngoài đều nói tiểu thế tử cứng đầu khó dạy?"
Vân Sơ nói: "Hài tử là một tờ giấy trắng, người lớn viết lên đó cái gì thì nó sẽ thành cái đó, Bình Tây Vương là người nghiêm khắc, trong nhà cũng không có vương phi dẫn dắt, tiểu thế tử tất nhiên sẽ có chút tùy hứng phản nghịch."
Khoảng thời gian còn lại trong ngày, Sở Hoằng Du đều nghiêm túc đọc sách.
Đến buổi tối, Thính Tuyết cho ngươi nâng một bức bình phong vào, trên bình phong là hình thêu chữ "Thọ" đủ kiểu dáng.
"Ai da, chữ trên đó xấu quá." Sở Hoằng Du nhìn thoáng qua, vô cùng ghét bỏ: "Đây là bình phong ai tặng mẫu thân vậy, một chút thành tâm cũng không có."
Vân Sơ bật cười: "Đây là thọ lễ mẫu thân tặng người ta."
Đứa nhỏ này một tiếng mẫu thân hai tiếng mẫu thân, Vân Sơ cũng không tự chủ bắt đầu tự xưng là mẫu thân.