Thính Sương chần chờ mở miệng: “Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ ngày hôm qua phu nhân đã có gì đó không đúng, trừng phạt đại thiếu gia xem như cũng có nguyên do, nhưng sau đó bảo Vũ di nương và tam thiếu gia dọn ra ngoài thì thật sự kỳ quái, hiện tại lại muốn kiểm kê của hồi môn... Chắc chắn là đã xảy ra chuyện không hay nào đó.
Vân Sơ nhìn Thính Sương.
Trong bốn nha hoàn hồi môn của nàng, người thông minh ổn trọng nhất là Thính Sương, chỉ là Thính Sương đã sớm chết trong cơn hỏa hoạn.
Nếu Thính Sương không chết, với sự nhạy bén của Thính Sương chắc chắn sẽ phát hiện ra bên trong cái túi da tinh xảo của Tạ Thế An chính là lòng lang dạ sói...
Vân Sơ nhìn nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, đừng nghĩ nhiều, mau đi đi.”
Thính Sương đè nén sự lo lắng, cùng Thính Tuyết chạy tới nhà kho cất giữ của hồi môn.
Mười lăm phút lúc sau, Thính Phong đã đưa Trần bá tới.
Trần bá cũng là người Vân Sơ mang đến Tạ gia, tên Trần Đức Phúc, đã sắp năm mươi, chuyên quản lý coi sóc hồi môn của nàng.
Sau khi nàng tiếp nhận việc vặt của Tạ gia, đã giao mấy cửa hàng của Tạ gia cho Trần bá xử lý.
Cha chồng là người đọc sách, không giỏi kinh doanh, lúc trước mấy cửa hàng của Tạ gia một năm chỉ thu vào được hơn một ngàn lượng.
Sau khi giao vào tay Trần bá, một năm đã thu về khoảng bốn năm ngàn lượng.
“Bái kiến phu nhân.” Trần Đức Phúc đi vào: “Phu nhân gọi lão nô tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Trần bá, có phải trong số thủ hạ của ông có một quản sự họ Hạ không?”
“Đúng là có một người, tên Hạ Húc.” Trần Đức Phúc ngẩng đầu: “Người này có vấn đề gì sao?”
Vân Sơ rũ mắt.
Đời trước, sau khi Vân gia xảy ra chuyện nàng mới biết Hạ quản gia của Tạ phủ lại là huynh trưởng ruột thịt của Hạ thị.
Lúc nàng quỳ gối trước cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc cầu hắn ta mở một đường sống cho Vân gia, Hạ Húc ỷ vào việc bản thân là cữu cữu của Tạ Thế An, nhiều lần đùa bỡn vũ nhục nàng...
Nhưng dù sao nàng cũng là phu nhân chính phòng của Tạ gia, Hạ Húc chỉ dám đùa giỡn ngoài miệng.
Thính Tuyết cùng Thính Phong chỉ là nha hoàn, không có năng lực phản kháng, bị Hạ Húc hủy hoại... Sau này nàng mất mạng vì một ly rượu độc, hai nha đầu này chắc chắn cũng đi theo nàng...
Thấy sắc mặt Vân Sơ trở nên khó coi, Trần Đức Phúc biết chuyện này khá nghiêm trọng.
Ông ấy siết chặt nắm tay: “Phu nhân ngài chỉ cần sai bảo!”
“Thật ra cũng không cần làm gì.” Vân Sơ giấu đi sự lãnh lẽo trong ngữ điệu: “Cho hắn một cơ hội bò lên thật cao, bò càng cao thì khi té xuống mới càng thảm bại.”
Trần Đức Phúc là người làm ăn, tất nhiên hiểu được những lời này là có ý gì, lập tức nhận lệnh.
Vân Sơ buông chung trà, đứng lên: “Trần bá, mang ta đến chỗ mấy cửa hàng hồi môn tham quan một chút.”
Đời trước, cửa hàng hồi môn của nàng lần lượt bị bán đi để đổi lấy bạc, hơn phân nửa số bạc đó đã bị Tạ Cảnh Ngọc dùng trên quan trường.
Bảy tám cửa hàng hồi môn ở gần kinh thành, một nửa cho thê tử của Tạ Thế An, nửa kia cho Tạ Phinh làm của hồi môn...
Đây đều của hồi môn mẫu thân tỉ mỉ chọn lựa cho nàng, tiêu tốn hơn nửa gia tài của Vân gia, cuối cùng tất cả đều rơi vào tay Tạ gia.
Trải qua nỗi tuyệt vọng khi Vân gia diệt vong, nàng mới biết tiền tài là thứ đẹp đẽ cỡ nào.
Sống lại một lần, nàng không chỉ muốn bảo vệ của hồi môn của mình mà còn muốn nhân số đó lên gấp ba, gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần!