"Tạ phu nhân."
Bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp.
Vân Sơ buông chung trà, ngẩng đầu lộ một nụ cười xã giao tiêu chuẩn: "Hầu gia, có gì cần dặn dò sao?"
Tuy ý cười không tới đáy mắt như lại xinh đẹp như hoa xuân, khiến Tần Minh Hằng có chút thất thần.
Hắn ta uống một ngụm rượu, lúc này mới thản nhiên nói: "Nghe nói Tạ phu nhân đã an táng cho đôi nhi nữ chết yểu kia một lần nữa, lúc trước ta từng ở trong chùa một thời gian, nghe đại sư nói nếu tái an táng người chết thì cần phải mời pháp sư siêu độ bảy bảy bốn mươi chín ngày, kiếp sau mới được đến nơi an lạc, ta có quen biết mấy vị đại sư, Tạ phu nhân có cần ta sắp xếp một chút không?"
Tươi cười trên mặt Vân Sơ rõ hơn vài phần.
Ngoài người Vân gia ra thì đây là người đầu tiên quan tâm tới hai đứa nhỏ yểu mệnh của nàng.
Nàng cười nói: "Những việc này đã có gia huynh lo liệu, đa tạ hầu gia quan tâm."
"Trên người hai đứa bé kia cũng có huyết mạch Tạ gia, Tạ đại nhân là phụ thân thân sinh của hài tử lại hoàn toàn không đặt bọn chúng ở trong lòng, một người ngay cả giọt máu của mình cũng không quan tâm thì có thể để ý tới người bên gối sao?" Ngữ điệu của Tần Minh Hằng trầm thấp: "Tạ phu nhân không nghĩ sẽ chuẩn bị đường lui cho mình sao?"
Vân Sơ nhướng mắt, nhìn thấy hai tròng mắt đen nhánh của Tần Minh Hằng.
Tại sao nàng lại thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập sự lo lắng.
Tuyên Võ hầu thật sự đang nghĩ cho tương lai của nàng sao?
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng giáp mặt trò chuyện với Tuyên Võ hầu, giữa bọn họ không có bất kỳ giao tình gì, chẳng khác gì hai người xa lạ.
Sao người này lại...
"Tạ phu nhân đào tim đào phổi vì đám hài tử Tạ phủ, đám hài tử đó thật sự sẽ hiếu thuận với Tạ phu nhân sao?" Tần Minh Hằng uống một ngụm rượu: "Có một số việc nên cắt đứt từ sớm."
Vân Sơ mím chặt môi.
Tới một người ngoài còn có thể nhìn rõ chuyện này, còn nàng phải dùng cả đời thống khổ để nhìn thấu đám người Tạ phủ.
Nàng hiểu ý của Tuyên Võ hầu là muốn nàng hòa ly.
Đời này nàng tuyệt đôi không hòa ly, nữ tử hòa ly về nhà mẹ sẽ ảnh hưởng tới khí vận của tỷ muội ở đó.
Nàng có thế nào cũng chẳng sao, tuyệt đối không thể vì bản thân mà khiến trên dưới Vân gia chịu khổ.
Rõ ràng là có thể tang phu, cớ gì phải hòa ly chứ.
Vân Sơ mở miệng nói: "Đa tạ hầu gia quan tâm, thần phụ và trượng phu nghĩa nặng tình thâm, cái gì mà nên cắt đứt từ sớm, thần phụ không hiểu."
Sắc mặt Tần Minh Hằng lập tức trầm xuống.
Hay cho một câu nghĩa nặng tình thâm.
Tạ Cảnh Ngọc đã làm ra chuyện như vậy mà nàng vẫn si tình đến thế.
Nàng là đại tiểu thư tài hoa của Vân gia, là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, lại bị Tạ gia chôn vùi như vậy...
"Lão thái thái, ta còn có việc, cáo từ trước."
Không đợi Tạ lão thái thái lên tiếng, Tần Minh Hằng đã đứng dậy rời đi.
Hắn ta có thể tới dự tiệc đã là may mắn của Tạ gia, rời tiệc trước cũng là chuyện bình thường, mọi người vẫn không nhận ra có gì khác lạ.
Vân Sơ lại cảm giác hình như Tuyên Võ hầu vì mấy lời kia của nàng mà nóng giận nên mới phủi tay chạy lấy người.
Cho đến khi yến hội kết thúc, Tạ Cảnh Ngọc cũng không xuất hiện, sắc mặt lão thái thái càng đen hơn.
Nhưng bà ta vẫn gượng cười đón tiếp khách nhân: "Tạ gia có mời gánh hát, mời các vị phu nhân tiểu thư tới hậu viện, chúng ta chọn tuồng trước đã."
Đa số nam khách đều rời đi ngay khi yến hội kết thúc, nhóm nữ quyến tới hậu viện xem diễn.
Vân Sơ đưa mọi người tới đó, sân viện đã sắp xếp sẵn trà nước điểm tâm, đầy đủ mọi thứ, các phu nhân đều an tĩnh chuẩn bị xem hát.
Qua mấy tuồng kịch, không khỏi có chút nhạt nhẽo, có phu nhân đề xuất ra vườn đi dạo.