Khách khứa tan hết.
Sân viện to như vậy chỉ còn lại người Tạ gia,
Tuy Tạ lão thái thái đã lớn tuổi nhưng bình thường thân thể rất khỏe mạnh, hiếm khi sinh bệnh, lúc này lại vô lực nằm gục trên ghế.
"Thứ mất dạy, thứ hạ tiện!"
Lão thái thái nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt, cầm lấy chung trà ném xuống đất.
Mảnh sứ vỡ văng vào sườn mặt Tạ Cảnh Ngọc, dường như lúc này hắn ta mới tỉnh táo lại, ý thức hỗn độn lúc trước ùa về.
Hắn ta đột nhiên siết chặt nắm tay: "Tổ mẫu, cháu bị tính kế."
Hạ thị cũng dần dần tỉnh táo lại, nàng ta chỉ nhớ rõ bản thân bị Tạ Cảnh Ngọc kéo đến chỗ một tòa núi giả trong tiểu viện nói chuyện, hai người nói một lúc là bắt đầu cãi nhau.
Nàng ta không muốn trở mặt với Tạ Cảnh Ngọc nên mới cầm ấm trà có sẵn trên bàn rót cho Tạ Cảnh Ngọc một chung.
Hai người ngồi đối diện uống trà, sau đó... sau đó thì không biết gì nữa... nàng ta chỉ nhớ loáng thoáng bản thân và Tạ Cảnh Ngọc hình như đã dính vào nhau, bị khách khứa trong tiệc mừng thọ vây xem...
Nàng ta còn nhớ bản thân bị người nào đó gọi là Hạ di nương.
"Tính kế?" Lão thái thái ngồi ngay ngắn: "Ai tính kế ngươi?"
"Đương nhiên là Hạ ma ma rồi." Đào di nương đỡ bụng to, lạnh giọng mở miệng: "Ai mà không biết Hạ ma ma của chúng ta ôm tâm tư không nên có với đại nhân, nhân lúc này hạ dược đại nhân, còn không phải là muốn gạo nấu thành cơm để bản thân được bay lên đầu cành làm chủ tử sao?"
Hạ thị há mồm nói: "Không phải ta, ta không có tính kế đại nhân, ta cũng không muốn làm di nương..."
"Không phải ngươi thì là ai?" Hai mắt lão thái thái như bốc hỏa, tuy bà ta biết Hạ thị không có tâm tư làm di nương nhưng lần này Tạ gia mất hết mặt mũi như vậy còn không phải là do Hạ thị không an phận sao, nếu nàng ta cứ thành thật ở miếu nhỏ thì sẽ xảy ra nhiều chuyện bát nháo như vậy sao?
Tạ Cảnh Ngọc mím chặt môi, hồi lâu mới nói: "Là Viên gia."
Hắn ta và Viên đại nhân đều là Ngũ phẩm Hộ bộ Lang trung, Viên đại nhân đã ngồi ở vị trí này mười mấy năm, năm nay đã gần bốn mươi mà vẫn chưa có cơ hội lên chức.
Lần này chỉ có một cơ hội để thăng làm Thượng ngũ phẩm, vốn dĩ Tạ Cảnh Ngọc đã ngồi chắc vị trí đó nhưng cũng không biết vì sao mà Dư đại nhân đột nhiên không muốn thân cận hắn ta nữa, hơn nữa lời đồn giữa Tạ gia và Vân gia khi trước đã truyền khắp kinh thành, vị trí này bắt đầu xuất hiện nhiều rủi ro.
Nếu chuyện hắn ta tằng tịu với nha hoàn ở hậu trạch truyền lên triều đình, e là năm sáu năm sau hắn ta cũng đừng nghĩ tới chuyện thăng quan.
Viên đại nhân nhất định muốn tìm cơ hội dẫm hắn ta xuống, khiến hắn ta hoàn toàn mất đi vị trí này.
Hạ thị mím chặt môi.
Nàng ta vẫn cảm thấy Viên gia không với tay dài như vậy được, chắc chắn là người Tạ phủ bẫy nàng ta.
Người có năng lực làm chuyện này chỉ có mấy di nương và phu nhân, nhưng những người này chắc chắn không thể khiến bên cạnh đại nhân có thêm một nữ nhân nữa, bọn họ không có động cơ hãm hại nàng ta.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta cũng không biết bản thân thua trên tay ai.
"Hiện tại truy cứu người nào tính kế cũng không có ý nghĩa gì, hẳn là nên nghĩ biện pháp giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này xuống mức thấp nhất." Vân Sơ chậm rãi mở miệng nói: "Quan viên đương triều lén phén với nha hoàn trong tiệc mừng thọ của tổ mẫu, nếu chuyện này truyền đến tai Ngự sử đại nhân, phu quân không chỉ khó thăng quan mà còn có khả năng bị biếm chức đoạt quyền... Vì nghĩ tới chuyện này nên ta mới gọi Hạ ma ma là Hạ di nương trước mặt đám phu nhân đó, vì để mọi người tin là thật, hiện tại phải ghi tên Hạ di nương vào gia phả của Tạ gia..."
Nguyên thị hít sâu một hơi: "Sơ nhi, vẫn là con chu đáo."
"Không, ta không làm di nương." Sắc mặt Hạ thị tái nhợt: "Phu nhân, ta không muốn làm di nương."
Đào di nương hoảng loạn mở miệng: "Hạ thị từng mưu hại hài tử trong bụng ta, nếu nàng ta thành di nương thì hài tử của ta sẽ càng nguy hiểm."