"Vân đại nhân, Tạ phu nhân."
Tần Minh Hằng lần lượt chào hỏi, ánh mắt thỉnh thoảng cứ đảo qua người Vân Sơ.
Vân Trạch mở miệng nói: "Hạ quan đưa xá muội lên xe trước, phiền hầu gia ngài chờ một lát."
Tần Minh Hằng lui sang bên cạnh mấy bước: "Không sao."
Vân Sơ khẽ gật đầu với Tần Minh Hằng, lúc này mới đỡ tay Thính Sương leo lên xe ngựa, Vân Trạch đứng yên tại chỗ, nhìn xe ngựa đi xa.
Mãi đến khi xe ngựa khuất bóng trên đường lớn thì hắn mới thu lại ánh mắt, nhìn về phía Tần Minh Hằng: "Hầu gia, mời."
Tần Minh Hằng nhíu mày: "Vân đại nhân, đột nhiên ta nhớ ra còn có việc gấp phải xử lý, ngày mai chúng ta lại thảo luận chuyện kia."
Vân Trạch chắp tay, nhìn Tần Minh Hằng lên xe.
Chờ khi xe ngựa rời khỏi phạm vi Vân gia, Tần Minh Hằng mới lấy ra một chiếc khăn tay trắng từ trong tay áo.
Lúc nãy Vân Sơ bước lên xe, chiếc khăn trắng này đã rơi xuống đất, ánh mắt của hắn ta vẫn luôn dõi theo nàng nên đã lập tức bước qua đó, nhặt chiếc khăn rồi giấu vào trong tay áo.
Hắn ta nâng chiếc khăn lên, ngửi ngửi, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.
Hắn ta nhớ tới cái đêm năm năm trước, nàng mặc giá y màu đỏ, đầu đội khăn voan đỏ, nằm trên giường hắn ta.
Chỉ thiếu một chút nữa là hắn ta có thể âu yếm nàng, là có thể ôm được mỹ nhân về...
Nghĩ tới chuyện năm năm trước, trên mặt Tần Minh Hằng lộ ra hận ý nồng đậm, khăn tay trong tay đã bị hắn ta xé thành hai nửa.
Xe ngựa từ từ ngừng trước Tạ phủ cửa.
Vân Sơ lục lọi tay áo theo thói quen nhưng lại không tìm được khăn: "Thính Sương, khăn ở chỗ ngươi à?"
Thính Sương lắc đầu, vội vàng tìm khắp nơi nhưng lại không tìm thấy tung tích.
"Thôi, chỉ là một chiếc khăn bình thường, mất thì mất vậy."
Vân Sơ không thèm để ý vẫy vẫy tay.
Khăn không thêu tên không được xem là đồ dùng cá nhân, bị người khác nhặt được cũng không sao.
Kế tiếp, Vân Sơ cẩn thận sàng lọc một nhóm thanh niên tài tuấn hợp tuổi, phải chọn cho thứ muội Vân Nhiễm một phu quân tốt.
Tổ phụ và phụ thân hằng năm đều tham gia chinh chiến, chiến công hiển hách, thân cô cô lại là sủng phi trong cung, Vân gia ở kinh thành cũng là gia tộc số một số hai, vì không để hoàng gia kiêng kị, nữ tử Vân gia chỉ có thể gả thấp.
Nhưng gả thấp cũng không có nghĩa là tùy tiện gả, vẫn phải chú trọng nhiều thứ.
Nàng là người sống lại, biết rõ ràng nhiều chuyện xảy ra trong tương lai, cứ để nàng chọn cho thứ muội một vị hôn phu thật tốt.
Kinh thành đông đảo thanh niên tài tuấn, Vân Sơ bận rộn dăm ba bữa, cuối cùng cũng chọn được hai người, nàng viết tên hai nhà này xuống rồi bỏ vào một phong thư, sai Thính Sương tìm gia đinh đưa tới Vân gia.
Lời nàng nói vẫn chưa đủ, phải để mẫu thân đi thăm dò tình huống của hai nhà này một chút, cuối cùng còn phải được thứ muội gật đầu.
Bận rộn xong, nàng lại ra sân đứng tấn.
Ngoài đứng tấn ra, Thu Đồng còn sắp xếp cho nàng học một số chiêu thức cơ bản, sau này sẽ nâng tiến độ dần dần, Vân Sơ cũng không cảm thấy mệt, nàng càng học lại càng hăng hái, có lẽ vì nàng là nữ nhi nhà võ tướng, trong xương cốt trời sinh đã thích mấy thứ này.
Sau khi luyện võ, tắm gội xong xuôi thì Thính Sương vào bẩm báo: "Phu nhân, Đào di nương cùng Hạ di nương cầu kiến."
Vân Sơ đương nhiên biết rõ hai người này tới Sanh Cư làm gì.
Từ sau khi Hạ thị trở thành thiếp thất, Đào di nương vẫn luôn cố ý gây chuyện, Hạ thị càng né tránh thì Đào di nương càng lấn tới.
Dăm ba bữa nay, không biết Hạ thị đã bị nhằm vào bao nhiêu lần, thật sự không thể nhịn được nữa nên mới tìm tới Vân Sơ.
"Xin phu nhân làm chủ cho thiếp thân." Hạ thị cúi đầu: "Đào di nương thật quá đáng, nàng ta tiêu bạc mua chuộc nha hoàn bà tử trong viện của thiếp thân..."
Đào di nương không chút hoang mang mở miệng: "Phu nhân có điều không biết, ai trong Tạ phủ cũng biết Hạ di nương từ hạ nhân biến thành chủ tử, người nào người nấy cũng bàn tán sau lưng Hạ di nương, thiếp thân và Hạ di nương cùng phục vụ đại nhân, cũng coi như là tỷ muội, sao có thể để chuyện như vậy xảy ra nên mới tiêu chút bạc bịt miệng đám nha hoàn bà tử đó, thiếp cũng chỉ là muốn tốt cho Hạ di nương, sao Hạ di nương có thể tới trước mặt phu nhân tố cáo thiếp chứ."