Hạ thị kinh hãi kêu lên, vọt qua đó: "Các ngươi buông hắn ra!"
Tráng hán lạnh lùng nhìn Hạ thị: "Ngươi là gì của hắn, ngươi giúp hắn trả hết bạc thì bọn ta sẽ thả hắn!"
Hạ Húc như thấy được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng nói: "Ta thiếu bọn họ hai lượng bạc, cả vốn lẫn lời là hai mươi lượng, muội mau giúp ta đi!"
Hạ thị hít hà một hơi.
Mượn hai lượng, tính cả lãi là hai mươi lượng, đây không phải ăn cướp thì là gì?
Đừng nói là hai mươi lượng, trên người nàng ta đến cả hai mươi văn cũng không có.
"Không phải trên người muội còn trang sức sao, mau lấy ra, nếu không ta sẽ bị đánh chết đó!"
Hạ Húc vừa dứt lời, đám tráng hán bên cạnh lập tức ra tay, chỉ một lúc sau, mặt hắn ta đã sưng như màn thầu.
Nói thế nào cũng là thân ca ca, Hạ thị không thể nhẫn tâm nhìn huynh trưởng bị người ta ẩu đả như vậy, nàng ta vội vàng nói: "Rồi rồi rồi, ta trả thay cho hắn."
Nàng ta tháo hai chiếc vòng trên tay, trâm trên đầu và một chiếc nhẫn đưa qua đó.
Tráng hán nhận mấy món đồ rồi lắc lắc: "Xem như ngươi thức thời, trả đủ rồi, mau cút!"
Hạ Húc vừa lăn vừa bò ngồi dậy, kéo Hạ thị chạy mất.
"Điều kiện để ta đưa huynh tới kinh thành là huynh không được dính tới bài bạc nữa, nhưng tại sao bây giờ huynh lại thua trắng tay như vậy, huynh khiến ta thất vọng như vậy sao?" Hạ thị thật hận không thể bóp chết hắn ta: "Bây giờ huynh cút về Ký Châu đi, đừng ở đây gây họa cho ta!"
Hạ Húc cười lạnh một tiếng: "Muội thành di nương Tạ gia rồi nên không để ca ca ta đây vào mắt nữa đúng không, mau đưa bạc cho ta, ta phải gỡ vốn."
Hai mắt Hạ thị tối sầm, suýt nữa thì té xỉu.
Viện tử của nàng ta bị bán, hai ngàn lượng bạc không còn, trang sức trên người cũng mất, át chủ bài của nàng ta đều bị tiêu diệt sạch sẽ, nàng ta còn chưa nói gì mà tên khốn này còn dám cắn ngược!
"Ta chỉ còn thừa mấy văn tiền, cho huynh, cho huynh hết!" Hạ thị ném mấy văn tiền xuống đất: "Coi như ta không có người ca ca này!"
Nàng ta lập tức xoay người rời đi.
Vốn tưởng rằng Hạ Húc sẽ đuổi theo, ai ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy tên ca ca kia đang bò trên đất nhặt mấy đồng tiền, sau khi nhặt xong đã trực tiếp đi về phía sòng bạc.
Hạ thị vô cùng thất vọng, nàng ta không nên mang Hạ Húc tới kinh thành.
Hiện tại nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không thể quản được Hạ Húc, cho dù hắn ta có bị người của sòng bạc đánh chết thì cũng đáng.
Sau khi Hạ thị rời đi, một gia đinh từ trong góc tường chạy ra, đi đến bên cạnh Hạ Húc: "Hạ quản sự, nhiêu đây bạc còn chẳng chơi được hai lần, không bằng mượn thêm một ít để gỡ vốn."
Hạ Húc thở dài: "Mấy tiền trang kia yêu cầu phải có viện tử, cửa hàng thế chấp mới bằng lòng cho vay."
"Ta biết một chỗ có thể dùng ngón tay cánh tay thế chấp, một ngón tay có thể mượn được mười lượng bạc." Gã sai vặt hướng dẫn từng bước: "Hạ quản sự rất có năng khiếu cá cược, chỉ là vận khí không tốt mà thôi, ta tin chỉ cần vài lần nữa là có thể kiếm lại được mấy ngàn lượng bạc đã thua khi trước..."
Hạ Húc quả nhiên đã động tâm, theo gia đinh đi tới một con ngõ nhỏ...
Thính Phong tỉ mỉ bẩm báo tình hình cho Vân Sơ.
Vân Sơ đang đốt trầm hương, nàng khảy một ít tro, nhàn nhạt nói: "Ngón tay cánh tay đáng giá bao nhiêu chứ, ngươi bảo người nói với hắn ta dùng vật quan trọng nhất của nam nhân để thế chấp là có thể mượn được hai trăm lượng."
Thính Phong sững sờ tại chỗ.
Thính Sương đẩy nàng ấy: "Còn không đi mau đi."
Vân Sơ đậy lư hương lại, mùi tùng hương nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng.
Đời trước, Thính Phong và Thính Tuyết bị Hạ Húc hủy hoại, vậy bây giờ cứ trừ bỏ thứ tai họa trong đũng quần kia trước, khiến Hạ Húc đời này không còn cơ hội làm hại cô nương nào nữa.