CHƯƠNG 12: LỘ
"Bên đèo có một đám thiên nga - Nhảy vọt xuống sông khoe thân ngà - Bụng đói ra sông vờn đuổi bắt – Ăn xong về nhà phịch lão bà."
Cái thứ thơ này thì kỳ thật mỗi người một ý, rất tục tĩu cũng có lúc coi là nhiều phong nhã, Mao chủ tịch (Mao Trạch Đông) không phải đã từng nói nhã nhặn cái câu "Không được phép đánh rắm" sao?
Ít nhất trong mắt Tần Kham thì cái bài thơ ‘Bên đèo có một đám thiên nga’ này rất thông tục, già trẻ đều thích hợp, thơ mà đến loại mù chữ cũng nghe hiểu được thì tự nhiên là thơ hay, năm đó Bạch Cư Dị tiên sinh chính là làm thơ như vậy.
Nhưng hiển nhiên, Đường đại tài tử lại không cho là như vậy.
"Đây là cái loại thơ thẩn chó má gì, thế mà cũng dám chen vào trong tập thơ của ta hả?" Đường Dần phẫn nộ rã rời rồi, thanh danh cả đời không khéo bị cái bài thơ chó chết này vặt sạch ấy chứ.
"Bài thơ này... Chẳng lẽ không phải huynh làm hả?" Tần Kham dùng sức vò vò đầu.
Hắn cũng loạn cả đầu rồi.
Tần Kham cũng không phải dân tốt nghiệp hệ Trung văn ở đại học, xin thề là hắn có thể nhớ ra mấy câu thiên cổ danh tác này hoàn toàn do thần phật phù hộ độ trì đấy, có một vài sai lầm trong đó đương nhiên là chuyện bình thường. Nói đi nói lại thì đối với một thằng mấy hôm trước còn đang tự tay treo cổ lủng lẳng dưới xà nhà thì thật sự không nên dùng tiêu chuẩn thánh nhân đi cân đo hắn rồi.
Vỗ vỗ đầu một lúc thì Tần Kham mới phát hiện mình thật sự râu ông nọ cắm cằm bà kia rồi, dường như bài thơ này là ở trong cái loại phim hài Đường Bá Hổ do Châu Tinh Trì sản xuất, cái đoạn mà bốn thằng Giang Nam tài tử hèn mọn bỉ ổi cùng một chỗ hợp tác...
Đường Dần biểu tình cực phẫn nộ, trong ánh mắt nồng đậm khao khát một loại dục vọng đem Tần Kham tiền râm hậu sát.
Tần Kham nhếch nhếch miệng, có chút xấu hổ.
Người đọc sách vì sao đều có cái tật xấu này thế nhỉ, một bài thơ nhầm mà thôi, hà tất phải nhảy dựng lên đòi đánh đòi giết thế cơ chứ? Mọi thứ vì sao không nghĩ một chút tới chỗ tốt đây? Ví dụ như hơn hai trăm lượng tiền nhuận bút trong phòng ngươi, cùng với... kết bạn với một bằng hữu thông minh như ta thì ngươi mới có tiền đi mà mua cái ‘Đào Hoa ốc’ nổi chứ.
Nói đến ‘Đào Hoa ốc’...
Đường Dần thấy Tần Kham mím môi không đáp thì tạm thời buông tha cho mớ thiên nga trên đèo nọ, lại tiếp tục giở vài trang tập thơ rồi chỉ vào một bài thơ khác… lúc này nét mặt của hắn rất đặc sắc, giống như giữa ban ngày gặp quỷ vậy.
"Bài thơ này ý gì? ‘Ổ đào trong có am đào - Tiên trong am mải tiêu dao tháng ngày... ’ "
Tần Kham có chút hết kiên nhẫn nổi, cặp mắt nheo lại: "Đây cũng không phải huynh làm hay sao?"
Trợn mắt nói phét sao, người đọc sách cũng có trò này nữa à?
"Đương nhiên không phải do ta làm!" Đường Dần tràn đầy tức giận kèm mấy phần kinh dị quát lên: "Ngay cả ‘Đào Hoa ốc’ ta còn chưa mua nổi nữa là, sao làm nổi bải thơ đó? Có điều... Bài thơ này ta cũng đã nghĩ qua mấy lần nhưng một mực có mấy chỗ trọng yếu không thông. Thế mà sao bài đó trong tập thơ này đều cùng những chỗ ta trăn trở không mưu mà hợp, hơn nữa còn hoàn mỹ tới vậy mới hay chứ?"
Tần Kham dùng sức vò vò đầu.
Lại hố cha rồi, bài thơ này do Đường Dần làm thì không phải bàn cãi. Nhưng theo trong lịch sử thật sự thì lúc này bài thơ còn chưa được sáng tác nữa, Đường Dần hiện giờ chính còn đang chạy ngược chạy xuôi lo tiền bạc mua ‘Đào Hoa ốc’ mới phải, đâu có nhàn hạ thoải mái để làm ra mấy câu thơ ý như "Người cười ta quá cuồng điên - Ta cười người tục đâu nhìn ra chi. " nổi?
Kẻ xuyên việt ánh mắt quá mức tiến bộ trước thời đại xem ra cũng không phải chuyện tốt gì cho cam.
Tần Kham mặt không đổi sắc mạnh miệng: "Đường huynh, cái này đúng là huynh làm đấy. Không lừa huynh, mấy ngày trước đây ta với huynh đối ẩm thi văn thì lúc đã say mèm huynh liền hứng khởi đem bài thơ này dõng dạc đọc ra một mạch rõ ràng. Còn nhớ lúc đó ngu đệ ở một bên còn tán thưởng vỗ tay tới ê ẩm nữa cơ. Chúng ta còn vì hoàn thành bài thơ này mà cạn mấy chén liền nữa đấy, huynh quên à?"
Nhìn thần sắc nghiêm túc thành khẩn của Tần Kham, Đường Dần ngây người ra một lúc lâu rồi mới nghi hoặc hỏi lại: "Thật sự là ta làm hả?"
"Huynh phải nhân phẩm của ta chứ."
"Ta có tài thế sao?"
"Đúng, quả thật huynh rất có tài."
"Ta thật sự rất có tài?"
"Tài trí hơn người a...."
"Vì sao ta có tài tới vậy hả?"
"Mày đủ chưa?" Tần Kham lập tức dứ dứ nắm đấm.
Người đọc sách phải đập mới ngoan được... Chả trách Tần Thủy Hoàng lại đốt sách chôn sạch đám người có học, chỉ tiếc là vẫn còn chôn chưa hết...
************************************************** ********
Bị Tần Kham lừa dối tới tây bắc đông nam quay mòng mòng, Đường đại tài tử đờ đẫn lê xác ra khỏi cửa phòng, trạng thái của hắn thật không tốt, đi đứng như kiểu đang mộng du, trong miệng thì thào lẩm bẩm mấy bài thơ của chính bản thân, đắm chìm trong sự sùng bái đối với chính tài hoa của mình.
Khóe miệng Tần Kham lại nhếch lên một nụ cười.
Lợi nhuận của chuyện đạo văn quá phong phú rồi, chỉ mấy bài thơ đã đổi được hơn 300 lượng bạc, xem ra hợp tác với gã Đường đại tài tử này vẫn còn khá nhiều đất để phát triển tiếp nữa, sắp tới nhất định phải tăng cường hợp tác mới là đạo a.
Thơ thì đã moi hết rồi, còn gì nữa nhỉ?
Tứ đại tác phẩm nổi tiếng hiện còn chưa được xuất bản đi à nha? Tào Tuyết Cần chắc giờ mới chỉ là một tế bào đơn thể trong cơ thể của ông nội của ông nội hắn đi a? Cha mẹ Ngô Thừa Ân chẳng biết đã lấy nhau chưa nữa?
Bằng không dứt khoát viết hẳn cả " Kim Bình Mai " ra rồi gắn nhãn Đường đại tài tử mà phát hành thu tiền cho khỏe, bất quá có khả năng Bá Hổ huynh sau này sẽ bị đeo cái tiếng dâm côn mất rồi...
Mà nghĩ lại, Đường Bá Hổ vốn am hiểu nhất là vẽ tranh đông cung thì cũng đã là dâm côn mẹ nó rồi còn đâu...
" Kim Bình Mai " nhiều nhất cũng chỉ dệt hoa trên gấm cho cái mác dâm côn của hắn là cùng, dù sao chịu tiếng xấu là hắn, bạc thì vẫn là mình cầm đấy.
Thánh nhân nói, quân tử không trú mưa dưới tường đổ.
Tần Kham là quân tử nên đành phải đá Đường huynh đi trú mưa dưới tường đổ vậy.
Tần Kham đang mộng đẹp thì trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ khiến hắn giật mình sợ tới mức ba hồn xuất khiếu bốn phách thăng thiên, quay đầu dòm lại há hốc mồm ngạc nhiên thốt lên: "Cô ở đâu chui ra thế?"
Mặt Đỗ Yên tái nhợt đi, nàng rất nhanh siết chặt nắm đấm.
Vì sao thằng này cứ mở miệng là khiến cho người khác sinh ra một khao khát điên cuồng xông vào xé xác hắn ra thế nhỉ?
"Ta, vẫn, ngồi, đây, từ, nãy!" Đỗ Yên nghiến răng rít lên từng chữ từng chữ, ngữ khí hết sức âm trầm.
Tần Kham nghĩ nghĩ lại, hình như cũng đúng thế đi.
Bà cô này tồn tại có phải quá mức mơ hồ rồi không?
"Cô vẫn ở trong phòng ta làm gì?"
Đỗ Yên trừng mắt: "Việc gì tới ngươi!"
Tần Kham cười khổ, thế này quá không nói lý rồi, ta bỏ tiền ra thuê phòng ở, ngươi vào ngồi chồm hỗm trong này lại không phải việc của ta thì của ai nữa chứ?
Đỗ Yên cầm lấy tập thơ Đường Dần vừa bỏ lại trên bàn lật lật vài tờ, đọc một lúc thì mắt đẹp của nàng dần dần trợn tròn. Dường như tập thơ có một loại sức hút khủng khiếp khiến nàng không thể không cẩn thận xem từng ly từng tí một, cặp môi anh đào lặng lẽ giật giật như đang nhấm nháp ý tứ hàm xúc trong thơ. Thi thoảng nàng còn ngẩng đầu dùng một loại ánh mắt lạ lẫm mà phức tạp nhìn nhìn Tần Kham.
Tần Kham sởn cả gai ốc, ánh mắt của nàng khiến hắn nhấp nhổm đứng ngồi không yên nổi.
Hồi lâu, Đỗ Yên khép tập thơ lại, khóe môi nhếch lên nụ cười tươi hết sức có ẩn ý.
"Tập thơ này là chính tay Đường Dần làm hả?"
"Đương nhiên, ta chỉ chép lại mà thôi."
"Toàn bộ là hắn làm?"
"Đúng."
Đỗ Yên ánh mắt lườm lườm tập thơ trên bàn, bình tĩnh nói: "Hoằng Trị năm 13, Đường Dần dính vào án làm loạn kỷ cương khoa cử khiến Nội các triều đình, Đại học sĩ Lý Đông Dương đích thân tra xét án này rồi lột bỏ sĩ tịch của Đường Dần, suốt đời không được làm quan. Từ đó trở đi Đường Dần thất vọng với đời, khí phách tinh thần sa sút, thường thường say rượu chơi gái chán chường qua ngày. Đây là chuyện người trong thiên hạ ai cũng biết..."
"Cô nói mấy cái này liên quan gì với ta?"
Đỗ Yên thản nhiên cười nói: "Tần công tử hãy kiên nhẫn nghe ta nói hết đã, rất nhanh thì liên quan tới ngươi rồi..."
"Sau khi Đường Dần bị tước sĩ tịch xong thì vợ cũ không chịu nổi nghèo khổ làm toáng lên bỏ hắn mà đi. Sau Đường Dần một thân một mình lang thang Tô Châu, dựa vào bán văn vẽ tranh mà sống, kiếm được đồng nào thì ném hết vào rượu với gái, ngày ngày mơ mơ màng màng trôi qua. Từ lúc này thì phong cách thơ của Đường Dần đột biến, mặc dù tài văn chương vẫn như trước nhưng câu từ đều tràn ngập cực đoan hận đời, thậm chí có cả văn thơ châm chọc triều đình, nhục mạ quyền quý nữa đấy… Chỉ có điều hắn thân là Giang Nam tài tử nức danh, lại là kiểu thư sinh chẳng bao giờ có thể vào quan lộ nên quan phủ, Cẩm Y Vệ cùng Đông Hán Đông xưởng cũng chẳng thèm so đo với hắn, mặc hắn líu lo mà thôi..."
Tần Kham xúc động thở dài: "Đời sống quá mức thất bại a..., ta có lẽ nên đem những cái này nhớ kỹ để ngày ngày răn dạy bản thân..."
Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Yên phảng phất tràn đầy ánh sáng trí tuệ long lanh.
"Mấy lời tiếp theo của ta sẽ liên quan tới Tần công tử rồi đây..." Ánh mắt Đỗ Yên bỗng trở nên lợi hại: "... Lấy trắc trở mấy năm này trong cuộc sống Đường Dần, lại chịu qua đả kích đau buồn như thế thì cả người lẫn thơ chính phải nằm trong trạng thái hết sức cực đoan mới đúng. Ngươi cảm thấy hắn có thể làm ra nổi những câu thơ như kiểu ‘ Nếu mãi như lúc gặp ban đầu ’, ‘Đâu phải vô tình nên hoa rụng ’..., kiểu thơ tinh tế tỉ mỉ trữ tình ưu nhã, không màng khói bụi nhân gian này sao?"
Hai gò má Tần Kham run rẩy, lắp bắp không nói nên lời...
Đỗ Yên không hề có ý định buông tha cho hắn, mở tập thơ trên bàn ra chỉ vào một câu trong đó ung dung khẽ cười nói: "Sợ rằng chỉ có cái câu ‘ Người cười ta quá cuồng điên ’ là còn mang vài phần phong cách của Đường Dần rồi. Còn lại hơn mười bài thơ thừa sức lưu danh thiên cổ này tác giả phải là một người hoàn toàn khác mới đúng đi sao? Đường Dần chỉ là con mọt sách, tuy có tài hoa ngút trời nhưng lại không thông đạo lí đối nhân xử thế, ai đó có thể coi hắn là kẻ đần, nhưng không thể coi tất cả người trong thiên hạ đều là kẻ đần đi..."
Tần Kham gắt gao mím môi, trên trán đã mồ hôi lấm tấm.
Đỗ Yên bình tĩnh nhìn Tần Kham, hồi lâu sau mới thở dài sâu sắc: "Tần công tử, ngươi đã có tài văn chương tuyệt thế như thế thì hà tất phải giấu tài chứ. Ngươi... đang sợ cái gì?"