CHƯƠNG 40: RA TAY QUÁ NẶNG
"Za gì cơ?" Cổ họng của Từ Bằng Cử không ngừng mấp máy, hiện tượng sinh lý vô ý thức.
"Pizza, một loại đồ ăn nước ngoài không dễ hình dung." Tần Kham khí định thần nhàn giải thích.
"Ăn ngon không?" Từ Bằng Cử nuốt nước miếng.
" Không thể tả nổi."
Từ Bằng Cử ở ngoài cửa lao ngây người một lát, bỗng nhiên rít lên: "Ngươi, ngươi đi ra cho ta! Lăn ra đây."
Tần Kham thở dài: "Tiểu công gia, ta khát khao được lăn ra khỏi chỗ này hơn bất kỳ ai khác, đáng tiếc ta không lăn được."
Từ Bằng Cử gầm lên: "Người đâu, người đâu! Ta muốn vào, ta muốn vào!"
Lao đầu vội vàng chạy vào, run run rẩy rẩy mở cửa nhà lao.
Từ Bằng Cử vẫy bảo lao đầu và tùy tùng ra ngoài, khập khiễng bước vào nhà lao, vừa đi vừa sắn tay áo.
"Ta không thích ỷ thế hiếp người, nhưng tên hỗn đản ngươi rất đáng ghét, bộ dạng cũng rất đáng ghét, ta không thể không tự mình giáo huấn ngươi..."
Tần Kham cười khổ: "Ngươi là người thứ hai nói như vậy, chẳng lẽ bộ dạng của ta trông thực sự muốn đánh lắm à?"
Từ Bằng Cử sắn tay áo nói: ""Đừng nói ta khi dễ ngươi, đánh đau quá thì ngươi cứ việc đánh trả, hôm nay không đánh ngươi một trận, ngụm ác khí này thực sự khó tiêu."
Từ Bằng Cử không thể không tức giận, hắn cảm thấy cho tới lúc này, tên Tần Kham chết tiệt này vẫn còn đùa bỡn hắn, không ngờ lấy cái thứ gọi là Pizza gì đó ra để dụ dỗ hắn, hắn càng tức bản thân hơn, vì sao không có cốt khí như vậy, vì sao không quản được cái miệng.
Tình tự tiêu cực nồng đậm Như vậy, không thể không phát tiết, nếu không sẽ nổi điên.
Nói đánh là đánh, tiểu công gia rất nghiêm túc, đứng mã bộ, đan điền, hây một tiếng, một cú trọng quyền hung hăng đánh lên khuôn mặt anh tuấn của Tần Kham.
Tần Kham ăn đòn đau quá, lập tức giận dữ nói: "Đù má mày!"
Cũng đánh trả một quyền, đấm vào bụng Từ Bằng Cử, Từ Bằng Cử bị đấm thì lảo đảo thối lui, cúi gầm người rên lên đau đớn, ánh mắt không thể tin được: "Ngươi con mẹ nó, không ngờ thực sự dám hoàn thủ?"
Tần Kham xì một tiếng khinh miệt, nói: "Ta đã gây ra đại họa rồi, có thêm một cái thì có sao?"
"Hỗn đản!" Từ Bằng Cử nhao người lên.
Tần Kham cũng không yếu thế, vì thế trong nhà lao ngươi một quyền ta một cước, hai người đánh nhau, tình hình chiến đấu dị thường thảm thiết.
.....
Đánh mệt rồi, hai người khắp cả người đầy vết thương nằm trên bãi cỏ khô mốc meo, thở hổn hển.
Từ Bằng Cử nhe răng trợn mắt rên rỉ: "Tần Kham, ngươi đúng là có gan, không ngờ thực sự dám động thủ với ta, không sợ bị chém đầu à?"
" Bình đã vỡ rồi, ngại gì không rơi thêm một lần." Tần Kham xoa chỗ sưng tấy ở khóe miệng, tên tiểu hoàn khố này xuống tay ác thật, có cái răng hình như lung lay rồi.
Từ Bằng Cử hung hăng lườm hắn: "Chuyện ngươi tính kế ta tính thế nào đây?"
" Hơn trăm cân thịt ở đây, tiểu công gia muốn đem luộc hay kho tàu thế nào cũng được."
Cái vẻ hỗn đản thờ ơ như không của Tần Kham làm Từ Bằng Cử cảm thấy có chút xa lạ, đây còn là tên thư sinh khúm núm ở trước mặt hắn nữa không?
Thật lâu sau, Từ Bằng Cử bỗng nhiên bật cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, động tới vết thương trên mặt, lại rên rỉ kêu đau.
"Tần Kham, ta nhận ngươi làm bằng hữu." Ngữ khí của Từ Bằng Cử rất nghiêm túc.
Tần Kham rất khó hiểu, hơn nữa cũng có chút bất mãn: "Ta trước kia làm cho ngươi nhiều đồ ăn ngon như vậy, ngươi chẳng lẽ còn vẫn chưa coi ta là bằng hữu? Cho tới hôm nay bị ta đánh một trận mới hoàn toàn tỉnh ngộ à?"
Câu trả lời của Từ Bằng Cử khá hỗn đản: "Làm đồ ăn cho ta thì gọi là đầu bếp, đầu bếp dám đánh tiểu gia à?"
Tần Kham xoa vết bầm trên mặt, thầm thở dài, quyền quý cũng đê tiện thật, nhớ đánh không nhớ ăn, sớm biết vậy thì lần đầu tiên gặp hắn đã nên đánh hắn rồi.
Nhân sinh đúng là khó hiểu.
Trong phòng giam, hai nam nhân người đầy vết thương ngơ ngác nhìn nhau, tiếp theo đó thì cười ha ha, một loại ấm áp chảy trong tim hai người.
Tình bạn của Nam nhân chính là trực tiếp như vậy, chửi mắng hoặc là quyền đấm cước đá sẽ dễ dàng tăng thêm cảm tình.
Con cháu Quyền quý cũng là người, bọn họ cũng cần bằng hữu.
Tần Kham không nhịn được hiếu kỳ nói: "Đông Ứng Long đó cũng đánh ngươi, ngươi vì sao không nhận hắn làm bằng hữu?"
Từ Bằng Cử lườm hắn: "Cho rằng tiểu gia ta phạm tiện à? Tên gia hỏa đó đã bị ta phế chân đi rồi, lúc này đang gào khóc trong nhà tù Thiệu Hưng đó."
Tần Kham thở dài, tư duy của quyền quý thiên mã hành không, không có tung tích để dò, thật sự khiến cho người ta không thể đoán được, bọn họ làm người làm việc rốt cuộc có tiêu chuẩn hay không?
Xung động qua đi, không thể không đối mặt với vấn đề rất thực tế.
"Tiểu công gia, ngươi... vậy phết thương đầy trên người ngươi phải nói như thế nào?" Tần Kham lúc này mới cảm thấy thấp thỏm, hắn phát hiện mình đã phạm phải một chuyện rất thiếu bình tĩnh.
Từ Bằng Cử cả giận nói: "Hiện tại biết sợ rồi à? Vừa rồi lúc đánh ta sao không nghĩ tới hậu quả?"
"Tiểu công gia ngươi thật may mắn á, vừa rồi thảo dân còn một cú liêu âm thối một mực ẩn mà chưa phát đó..."
"Ngươi... ài! Thôi, ta biết ngươi vì sao phải tính kế ta rồi, nói thật, ta vẫn luôn mà giúp ngươi, nhưng lại không tiện ra mặt, ngươi tính kế lần này cũng tốt, ta ăn đòn để thành toàn cho ngươi và nữ nhân dáng cao kia, cũng là tích âm đức cho bản thân ta, chuyện này bỏ qua đi."
Nói xong Từ Bằng Cử có chút không được tự nhiên nói: "Về phần vết thương trên người, khụ... Ta trở về nói với gia gia, trong quá trình truy bắt Đông Ứng Long lại bị hắn đánh, khụ khụ.."
"Cái cớ này của ngươi..."
Từ Bằng Cử buồn bã nói: "Rất bấ lực, đúng không?"
"Khụ, tiểu công gia diệu kế an thiên hạ..." Tần Kham lau mồ hôi.
"Lúc nào thì làm pizza cho ta?"
"Không muốn làm cho ngươi."
Từ Bằng Cử nóng nảy: "Vì sao?"
Ngươi nhớ đánh không nhớ ăn, làm bao nhiêu thứ tốt đều là bánh bao thịt đánh chó.
Tần Kham rất không đành lòng nói thật, bởi vì hắn đã không còn kí lực để đánh một trận nữa.
xxxxxxxxxxxxx
Chuyện Đông Ứng Long đánh Từ Bằng Cử bị lão Quốc Công Từ Phụ nói vống lên trời, bức sớ mang đầy oán khí và ủy khuất được đệ lên nội các, cũng cũng đặt ở trên long án của hoàng đế Hoằng Trị, hoàng đế Hoằng Trị và tam lão Lưu, Tạ, Lý của nội các dở khóc dở cười, chúng ta mỗi ngày xử lý quốc gia đại sự tới tối tăm mặt mũi, ngươi lại đem cái chuyện tiểu hài tử đánh nhau này ra làm phiền chúng ta, Từ lão Quốc Công chẳng lẽ càng già càng hồ đồ rồi?
Hoàng đế Hoằng Trị vốn chuẩn bị hạ chỉ trách cứ, vẫn là tính tình của người hiền lành, không thiên vị bên nào đánh mỗi bên năm mươi hèo rồi bỏ qua, về phần lão Quốc Công điều Thiệu Hưng vệ vào thành trả thù Đông tri phủ, Hoằng Trị hoàng đế cũng không để ở trong lòng, binh quyền là thứ mẫn cảm, nhưng Ngụy quốc công thì khác, lòng trung thành của nhà này không thể có vấn đề, nếu không thì hoàng đế các đời cũng yên tâm đẻ Từ gia trấn thủ Nam Kinh qua nhiều thế hệ, tối đã cũng chỉ ương ngạnh có chút, phạt một năm bổng lộc là được.
Duy nhất có chút phiền phức là miệng của các ngôn quan ngự sử của sáu khoa mười ba đạo, có thể trong một đoạn thời gian không thể yên tĩnh được.
Cho tới ngày hôm sau, lại có một đạo tin tức truyền đến, trong khố phòng của Đông tri phủ phát hiện mấy chục vạn lượng bạc, khế ước điền sản vô số, thậm chí tư tàng cống phẩm thanh từ.
Hoàng đế Hoằng Trị lập tức giận dữ, chuyện khác thì có thể tha, nhưng ngươi lén giấu cống phẩm là có tâm tư gì? Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Các quan viên ngự sử vốn đang chỉ trích huân quý hoành hành ương ngạnh, hiệp phẫn trả thù quan viên triều đình cũng thống nhất câm miệng, ai bảo trong tập đoàn quan văn có một tên không ra gì như vậy, tư tàng tư tàng cống phẩm còn bị người ta bắt được? Tự chịu diệt vong.
Ý kiến xử lý của Hoằng Trị và nội các rất nhất trí.
Bãi miễn tri phủ Thiệu Hưng Đông Trân, toàn tộc Đông gia lưu đày Quỳnh Nam, Ngụy quốc công điều binh vào thành, lệ này không thể lặp lại, hạ chỉ răn dạy, phạt một năm bổng lộc.
Tri huyện Sơn Âm Đỗ Hoành hai năm liên tục được đánh giá thành tích - tốt, hơn nữa Lại bộ thượng thư Mã Văn Thăng cũng từng dâng biểu khen công, Đỗ Hoành thăng chức làm tri phủ Thiệu Hưng.