CHƯƠNG 6: ĐEN ƠI LÀ ĐEN!
Hoằng Trị năm thứ 14, Đỗ Hoành đến đảm nhiệm tri huyện Sơn Âm, công tác hơn ba năm thưởng phạt công bình, xử án nghiêm minh, hắn mạnh mẽ phát triển thuỷ lợi, hỗ trợ dân nuôi tằm, yêu dân như con, một tay đạo đức văn vẻ càng sắc màu rực rỡ, múa bút sinh hoa… Danh tiếng thanh quan của Đỗ Hoành thậm chí còn truyền tới tận các đại nhân vật trong kinh sư, vào Hoằng Trị năm thứ 15 thì Lại bộ Thượng thư Mã Văn Thăng còn chuyên môn thượng biểu tấu công cho hắn với thánh thượng.
Lẽ ra Tần Kham rơi vào tay một vị quan tốt như vậy thì phải nói thật sự cũng là tam sinh hữu hạnh, quan tốt hiển nhiên sẽ nói đạo lý đấy.
Chỉ tiếc Tần Kham quá nhọ, quan tốt cũng không phải lúc nào cũng là quan tốt, quan tốt cũng có những lúc sẽ điên cuồng dữ tợn… ví dụ như khi gặp phải mấy thằng dám làm bị thương con gái rượu của quan tốt.
************************************************** ********
Ra khỏi Sơn Âm huyện nha, tâm tình của Tần Kham rơi xuống cực thấp.
Cũng không phải tất cả thanh niên xuyên việt đều được người người chào đón đấy, ít nhất trong mắt Đỗ tri huyện thì Tần Kham chỉ to hơn con kiến hôi tí chút mà thôi.
Thanh thiên đại lão gia hạ phán quyết phạt Tần Kham hai mươi lượng bạc, xét theo thực tế là Tần tướng công đã không còn cắc nào trong người nên Đỗ Tri huyện cũng hết sức hào phóng nới cho hắn mười ngày để gom đủ tiền phạt, bằng không nha môn sẽ phạt côn cho đủ hình.
Khi Tần Kham đi ra còn thấy rõ tiểu thư nhà quan gọi là Đỗ Yên nọ đứng sau lưng cha nàng, giương nanh múa vuốt dứ dứ nắm tay về phía hắn, bộ dạng mười phần cáo mượn oai hùm.
Một thanh niên hoài bão lớn lao cầm trong người mười hai lạng bạc, lấy làm giàu làm chí lớn… vừa bước vào Thiệu Hưng thành không quá hai canh giờ đã trở nên tay trắng, hơn nữa còn thiếu nợ quan phủ hai mươi lượng bạc...
Đỗ Hoành là cái tri huyện rất phóng khoáng đấy, hắn vốn không hề lo Tần Kham trốn nợ. Nợ quan phủ không phải dễ mà trốn được rồi, chế độ hộ tịch nghiêm khắc của Minh triều vốn đem Tần Kham gắt gao ghim trong địa phận Sơn Âm huyện. Muốn trốn sao? Có bản lĩnh đi huyện nha làm giấy thông hành rồi hãy tính đi!
Bài học này nói cho chúng ta biết, người xuyên việt ngàn vạn lần không nên chủ quan đối với xã hội cổ đại, trong khi thả hồn theo chí lớn cao xa đẹp đẽ thì cũng nên dáo dác nhìn trước ngó sau xem có trộm cắp nào mò tới túi tiền của ngươi hay không mới là vương đạo...
Còn một bài học khác là tuyệt đối không nên trêu gái, đặc biệt là loại gái đang hùng hổ đuổi trộm, đắc tội loại người này thì kết cục so với việc bị trộm tiền còn thảm hơn nhiều...
Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy, bất luận hiện đại vẫn là cổ đại, không biết có bao nhiêu thanh niên xui xẻo như Tần Kham đã bị dòng đời xô đẩy vào con đường tội phạm càng lúc càng xa. Thực ra hiện giờ Tần Kham cũng có một loại khát khao mãnh liệt bịt mặt vác đao đi cướp quan kho của Thiệu Hưng phủ đấy...
......
......
Trên đường cái vẫn như cũ tấp nập người qua kẻ lại, có điều tâm tình Tần Kham hiện giờ lại hoàn toàn khác hẳn so với lúc vừa bước vào Thiệu Hưng thành, từ mùa xuân tươi đẹp trực tiếp chuyển tới mùa đông khắc nghiệt.
Chuyện làm giàu tạm thời cũng đừng nghĩ, bạc thiếu nợ quan phủ cũng tính sau, hiện tại vấn đề lớn nhất là... Hôm nay ngủ đâu, ăn gì.
Không có tiền đương nhiên không thuê nổi phòng ở, cũng không mua được đồ ăn, càng bết bát hơn là trộm gà bắt chó trong thành khó hơn ở nông thôn quá nhiều, hơn nữa Tần Kham cũng không dám mạo hiểm bị kiện lần nữa.
Vấn đề sinh tồn rất nghiêm trọng, đây là ưu tiên hàng đầu cần giải quyết của Tần Kham hiện tại.
May mắn Tần Kham cũng là dạng người lạc quan, lạc quan ở đây nghĩa là hắn đối với điều kiện vật chất cũng không yêu cầu quá cao, ngủ ở lầu son cũng được mà ngả lưng chuồng bò cũng xong, ăn vây cá cũng thích mà bánh ngô cũng sẽ chẳng chê. Càng khó được hơn chính là hắn có một loại khí thế nợ nhiều mấy thì cũng chẳng thèm lo vội làm gì, mười con rận cũng ngứa mà hai mươi con cũng chỉ là ngứa mà thôi.
Tần Kham đi lòng vòng hồi lâu trong Thiệu Hưng thành, khi đi ngang qua tiệm bánh bao náo nhiệt nơi phố xá đông đúc hắn còn tiện tay ‘nhặt’ được hai cái bánh bao chay, rồi tìm một ngõ nhỏ vắng vẻ không người ung dung thỏ thẻ thưởng thức chiến lợi phẩm.
Đây chính là bữa ăn đầu tiên của Tần Kham trong thành Thiệu Hưng phủ.
Mùa xuân Giang Nam cũng không lạnh mấy, thế nhưng mưa xuân rả rích không ngừng cũng đem hơi lạnh thổi vào tận xương tủy.
Tần Kham ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, hạt hạt mưa bụi nhỏ bé tinh xảo ôn nhu phả vào mặt lạnh lẽo… hồi lâu sau, khóe miệng hắn không ngờ nở một nụ cười rạng rỡ.
Tần Kham là một người lạc quan, hắn tin tưởng trời không tuyệt đường người, như kiếp trước vừa tốt nghiệp đại học vào một công ty làm công thì hắn cũng từng phải thuê phòng ở rẻ mạt nhất, ăn mì tôm rất không có dinh dưỡng… nhưng chỉ ngắn ngủn hai năm thì đã trở thành phụ tá đắc lực thông thể thiếu của ông chủ, thành một quản lý chạm vào bỏng tay của công ty. Một kẻ cúi đầu nhận thua với vận mệnh thì vô luận cỡ nào cũng không thể làm được như hắn đấy.
Nhân sinh nghịch cảnh, sinh hoạt khó khăn… đối với hắn mà nói chỉ là một loại tu hành, là động lực để vươn lên mà thôi. Tới khi thành công quay đầu lại nhìn thì những nghịch cảnh, khó khăn kia đã trở thành kinh nghiệm quý giá trong đời người.
Cho nên, Tần Kham hiện vẫn có thể cười, đó là một nụ cười không buông bỏ, hơn nữa hắn tin tưởng mình nhất định có thể là người cười cuối cùng. Hạnh phúc sẽ chỉ chiếu cố những người trong lúc gian nan nhất mà vẫn có thể tươi cười, bởi vì bọn họ đáng để có được hạnh phúc.
Ngõ nhỏ rất lạnh, Tần Kham ngồi ở đó trong chốc lát liền quyết đoán đứng dậy.
Người lúc không có đồng nào thì ngàn vạn lần không thể lại bị bệnh, nếu không thì thật sự không cười nổi nữa rồi.
Vì vậy Tần Kham đột ngột hoa tay múa chân, tranh thủ khi sắc trời chưa tối mà luyện tập thân thể bằng cách chạy bộ trên đường cái. Trên con đường phồn hoa ồn ào náo nhiệt, người đi đường ngạc nhiên nhìn theo một thanh niên trẻ tuổi mặc áo dài dáng người đơn bạc đang chạy bộ, nét mặt lúc vui lúc buồn như người điên, hết sức không bình thường.
Tần Kham chạy một mạch tới khi hơi thở có chút hỗn loạn mới cảm thấy thân thể ấm áp một chút, lại đi ngang qua quán bánh bao thuận tay trộm thêm hai cái bánh bao rồi mang theo nụ cười thỏa mãn về tới ngõ nhỏ vắng vẻ, tìm một góc khuất gió cuộn mình lại.
"Chỉ là vạn sự khởi đầu nan một chút mà thôi." Tần Kham nhìn mưa bụi mờ trời, thì thào tự nói.
Bỗng từ đầu ngõ truyền lại một tiếng thở dài thanh thúy bất đắc dĩ: "Ngươi chẳng lẽ là thằng ngốc hay sao? Không có tiền không biết ra phố cầm ít đồ tạm thời vượt cơn khốn khó sao?"
Tần Kham ngẩn người, tiếp theo hắn ngau tức thì đã nhận ra giọng nói này rồi...
Nữ nhân này là tất cả nguồn cơn của vận rủi với hắn đấy.
"Ta còn cái gì có thể cầm đây? Cả người cũng chỉ còn có mỗi cái áo dài này rồi. Nếu như cha cô không để ý trừng trị ta đồi bại thuần phong mỹ tục thì ta cũng có thể không để ý mà khoe mông chạy khắp thành a."
Đỗ Yên mặt đẹp nhăn lại, giận dỗi nói: "Phì! Trông mặt thì nhã nhặn thanh tú, sao nói chuyện thô bỉ thế?"
Tần Kham liếc nửa con mắt nhìn nàng, ánh mắt không chút thiện ý: "Cô làm sao tìm được ta?"
Đỗ Yên cười nói: "Ta nghe nói trong thành Thiệu Hưng có một thằng điên chạy tới chạy lui khắp nơi nên chạy tới nhìn náo nhiệt, sau cứ một đường đi theo ngươi đến chỗ này rồi."
Tần Kham nhíu mày: "Đến đòi nợ hả?"
"Ngươi đều rơi xuống đến nông nỗi này rồi, có tiền còn sao?"
Tần Kham thở dài: "Ta đương nhiên không có tiền, nếu cô nhất định bắt ta trả ngay thì ta chỉ có hai cách có thể làm rồi..."
Đỗ Yên nổi cơn tò mò, cười hỏi: "Biện pháp gì?"
"Thứ nhất, ta đâm vào tường chết trước mặt cô..."
"Thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, ta đem chủ nợ tiêu diệt..." Dừng một chút, Tần Kham rất nghiêm túc bổ sung: "Cá nhân ta thì khuynh hướng theo biện pháp thứ hai."
Đỗ Yên cả kinh, sau đó nhướn mày, cúi người nhặt một cành cây to cỡ cánh tay từ dưới đất lên, sau đó vung tay chặt đánh rốp một cái cành cây vỡ thành mấy đoạn. Làm xong động tác này, Đỗ Yên cũng không nói thêm gì mà chỉ nhìn Tần Kham cười lạnh không ngừng.
Tần Kham sợ ngây người, đã biết vị tiểu thư nhà quan này hung dữ nhưng thực không ngờ nổi giá trị vũ lực của nàng còn cao như vậy.
Một nữ nhân hung dữ đương nhiên có vốn để hung dữ.
Đỗ Yên cười lạnh: "Giờ thì sao?"
Tần Kham đành gãi mũi cười khổ: "Giờ biện pháp thứ hai dường như không khả thi rồi, cô nương như có nhã hứng thì ta đâm đầu tự sát để cô xem cho vui vậy nhé?"
Đỗ Yên xì một tiếng khinh miệt: "Đám người đọc sách các ngươi chẳng có gì là ghê gớm cả, chỉ được cái mạnh miệng!"
Tần Kham còn chưa kịp cãi thì thấy một đạo ngân quang lóe lên giữa trời chiều, rơi ngay trước mặt hắn, ngưng mắt nhìn kỹ lại thì là một thỏi bạc ước chừng khoảng bốn năm lượng.
"Ở nha môn chỉ dọa ngươi thôi, hai mươi lượng bạc cũng không cần ngươi đền, giờ ngươi cầm bạc ta cho nhanh đi thuê cái phòng trọ rồi mua đồ ăn nóng đi nha." Đỗ Yên nói chuyện ngữ khí lạnh như băng, mắt còn không thèm nhìn Tần Kham. Nàng nói xong thì liền quay người đi, tất cả chuyện ngày hôm nay đối với nàng chẳng qua chỉ là một chuyện nho nhỏ vui vui trong sinh hoạt hàng ngày mà thôi. Giờ trêu người cũng trêu đủ rồi, bạc cũng bố thí rồi, không cần thiết ép người khác tới đường cùng đấy. Đối với nàng mà nói thì việc này coi như là chấm dứt.
Đỗ Yên mới bước một bước về phía đầu ngõ thì nghe được âm thanh trầm trọng của Tần Kham vang lên sau lưng: "Cô nương dừng bước."
Đỗ Yên quay người lại thì thấy một đạo ngân quang xẹt qua không trung bay tới, nàng vô ý thức thò tay vừa bắt lại, giở ra thì thấy thỏi bạc nàng vừa ném ra đã bị Tần Kham ném trả lại rồi.
Tần Kham nở nụ cười tươi tắn, hai hàng răng trắng đặc biệt rạng rỡ trong ráng chiều.
"Câu nói vừa rồi kia của cô nương sai rồi, người đọc sách ngoại trừ mạnh miệng thì còn có cả vài phần khí khái nữa."
Đỗ Yên biểu tình có chút đặc sắc, từ ngạc nhiên dần dần biến thành mỉa mai cười lạnh: "Có khí khái thì không thèm của bố thí à?"
Tần Kham tiếc hận thở dài: "Cảnh giới này có chút cao, ta trước mắt còn chưa đạt tới. Kỳ thật ta rất muốn cầm thỏi bạc này đấy, đáng tiếc cái lòng tự trọng chết tiệt lại khiến không mở tay ra nhận nổi..."
Ý tứ mỉa mai hàm xúc trên khuôn mặt đẹp của Đỗ Yên càng trở nên nồng đậm: "Ngay cả việc miễn đi hai mươi lượng bạc nợ quan phủ kia cũng là ta chen vào việc của người khác phải không?"
"Cái đó thì không phải là chen vào việc của người khác, mà phải nói là cải tà quy chính."
"Ngươi..." Đỗ Yên nổi giận, hai hàng răng ngà tinh xảo nghiến vào nhau ken két, hai mắt tóe lửa, trầm mặc hồi lâu mới âm u nói: "Ngươi đã ngốc tới không biết phân biệt tốt xấu vậy thì… Được! Ta cũng không mất công làm người tốt nữa, ngươi cứ tự nhiên tắm mưa ở chỗ này đi rồi mười ngày sau cố mà đi nha môn trả hai mươi lượng tiền phạt. Nếu ngươi dám trốn, ta nhất định sẽ nói cha ta phát công văn truy nã ngươi."
Tần Kham lạnh lùng cười cười: "Không cần mười ngày, ngày mai ta sẽ đem bạc tới nha môn."
"Hừ! Thì ra người đọc sách ngoại trừ mạnh miệng, còn thích khoác lác..."
Đỗ Yên cao hứng mà đến, mất hứng mà về, điên tiết hằm hằm rời đi.
Tần Kham cuộn mình sâu trong ngõ nhỏ, nhìn theo bóng lưng yểu điệu xinh đẹp của Đỗ Yên dần biến mất… Không biết qua bao lâu, từ trong góc tối vủa ngõ nhỏ truyền ra tiếng tát vào mặt bôm bốp kèm theo từng tràng tiếng tru thống khổ hối hận… âm u quanh quẩn nơi góc nhỏ u ám...
"Vì sao! Vì sao phải... 'CHẢNH'!"