"Tốc độ thật nhanh." Hàn Chiếu trầm trồ, bốn người này hơn hắn rất nhiều, cho dù có thêm lực bộc phát của dưỡng sinh chân khí của hắn, vẫn kém xa.
[Dựa vào sức mạnh và lực bạo pháp của đao pháp, luyện sai cả rồi, kém quá!]
[Không chút linh hoạt, nhớ đao pháp một cách máy móc, trí tuệ kém cỏi!]
[Qua cách Tô Vận dừng chân, có thể đoán nàng rất ngứa chân, có lẽ bị chứng phù chân quấy nhiễu.]
"Ha ha!" Trước mắt đột nhiên hiện lên thông báo khiến Hàn Chiếu không nhịn được cười khẽ.
Bốn người trong sân dừng động tác, cùng nhìn về phía hắn.
Hàn Chiếu vội cúi đầu, nén cười.
Lông mày Tô Vận nhíu lại, cảm thấy Hàn Chiếu cố ý thu hút sự chú ý.
Nhưng nói thật, nàng cảm thấy nhan sắc Hàn Chiếu thực sự dễ làm người rung động, tiếc là căn cơ tầm thường.
Lý Phi mỉm cười, không nói gì.
Trương Thiên Văn khẽ xì mũi khinh thường.
Trái lại, Hứa Linh thỉnh thoảng lại liếc trộm sư đệ có nhan sắc xuất chúng này.
Chẳng mấy chốc, Lã Ích thắt đao bên hông, tay cầm một thanh đao quay lại sân, rồi ném đao cho Hàn Chiếu.
Hàn Chiếu với tay tóm lấy vỏ đao, tay kia nắm chặt cán đao.
Rút đao.
"Xoạt!"
Lưỡi đao lấp lánh ánh bạc rét lạnh, dài khoảng một thước, thoáng nhìn có phần giống Đường Trực Đao, nhưng lưỡi đao hơi cong, chiều rộng cũng rộng hơn một chút, trọng lượng chừng bốn cân.
Nhìn chung là một thanh đao khá tốt.
[Một thanh đao chất lượng thấp.]
Tin tức nhắc nhở hiện ra.
Hiện giờ Hàn Chiếu đã có kinh nghiệm, chỉ cần tập trung chú ý vào một điểm là dễ dàng nhận được gợi ý nhắc nhở.
Hơn nữa, thời điểm cảm xúc dao động mạnh cũng vậy.
"Đây là thanh đao dự phòng của ta từ thuở trước, tạm thời cho ngươi mượn luyện tập." Lã Ích nói nghiêm túc: "Nếu ngươi thực sự có thể nhập môn trong vòng bốn tháng, ta sẽ tặng ngươi thanh đao này."
"Vâng."
Hàn Chiếu cầm đao vung nhẹ, thích nghi với trọng lượng.
Một thanh đao gần bốn cân, người bình thường rất khó vung lâu, huống hồ là luyện đao pháp.
Nhưng qua việc vung đao rèn luyện thể xác cũng là bước cần thiết trong tu hành.
"Bắt đầu đi, nhớ kỹ động tác và khẩu quyết của ta, khi nào ngươi hoàn toàn thuần thục và cánh tay có biến chuyển rõ rệt, tức là ngươi đã đột phá." Lã Ích nắm chặt cán đao, từ từ rút ra, khí thế toàn thân chợt thay đổi hoàn toàn.
Vốn là Lã Ích đầy râu quai nón nhưng khiến người cảm thấy ôn hòa nho nhã, nhưng lúc này cầm đao, một khí phách sắc bén lạnh lùng toát ra.
Gió lạnh như đao, làm rụng mấy chiếc lá cây dâu trong sân.
Lã Ích động thân.
"Đây là chiêu thứ nhất Hoành Giang Thức!"
Lã Ích đạp chân phải xuống đất, thân thể bay lên không trung, rồi xoay một vòng, thân đao đen thui như hắc long, lướt qua trước mắt Hàn Chiếu, sau đó xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.
Thân thể hắn rơi xuống đất, đồng thời lưỡi đao dừng lại trên vai Hàn Chiếu.
Một sợi tóc mai của Hàn Chiếu và bốn chiếc lá rơi xuống.
"Thật nhanh!" Hàn Chiếu cúi xuống xem xét, bốn chiếc lá đều bị chém đôi ngay đường gân giữa, trong đó đường gân chính của ba chiếc lá đều có vết uốn cong rõ ràng.
Thực sự chính xác đến mức khó tin!
[Không tính sức mạnh, chỉ xét về độ thuần thục của đao pháp, một đòn này không tồi.]
"Ban đầu ngươi chỉ cần cố gắng bắt chước động tác của ta, mượn lực phát ra khi rút đao để rèn luyện thân thể, đợi khi ngươi vượt qua cảnh giới Luyện Bì, mới có thể phát huy sức mạnh thực sự của một đòn này."
"Đúng rồi, ngươi có thấy rõ không?"
Lã Ích thu đao vào vỏ, lúc nãy hắn cố ý làm chậm, nhưng với trình độ của một võ sư Luyện Kình, cho dù thị phạm chậm lại, Hàn Chiếu muốn vừa ghi nhớ chiêu thức vừa tập theo cũng rất khó. Vì vậy hắn định biểu diễn thêm vài lần nữa cho Hàn Chiếu xem.
"Thấy rõ rồi!" Hàn Chiếu nắm chặt đao, trong đầu liên tục hiện lên động tác của Lã Ích.
"Nếu như chưa thấy rõ… hả, hả ngươi nói gì?!" Lã Ích nhíu mày.
"Thưa Lã sư, ta thấy rõ." Hàn Chiếu lặp lại.
"Ngươi lên đây." Lã Ích lùi lại vài bước, nhường chỗ, ra hiệu Hàn Chiếu biểu diễn cho hắn xem.
"Dạ." Hàn Chiếu đứng vững, nắm chặt đao trong tay, thu vào vỏ, hít một hơi thật sâu.
[Thân theo đao động, đao theo ý động, hãy tưởng tượng ngươi và đao là một thể, đao như mọc trên người ngươi. Với trình độ hiện tại của ngươi, không nên nhảy lên mà nên đứng trên mặt đất mà rút.]
Thấy gợi ý trong tầm mắt, Hàn Chiếu nhắm mắt lại, tưởng tượng nhân đao nhất thể.
Chốc lát sau, hắn mở mắt, đột ngột rút đao, đao trong tay hất gió đâm tới, ánh bạc lạnh buốt chiếu thẳng cổ họng Lã Ích. Đao chưa đến nhưng khí thế lạnh buốt đã xé nát gió tây.
Động tác vuốt râu của Lã Ích dừng lại.
Đao thế Hàn Chiếu thay đổi đột ngột, quay người, đao bạc vẽ nên vành trăng tròn trước mặt.
"Soạt soạt!"
Hàn Chiếu lạng quạng thu đao vào vỏ, tiếng ma sát giữa đao và vỏ khiến Lã Ích tỉnh táo trở lại.
"Lần đầu ngươi cầm đao thật sao?!"
"Đúng vậy." Hàn Chiếu gật đầu, từ cái "Đao Kiếm Song Tuyệt" thực sự hữu dụng, rõ ràng là lần đầu cầm đao nhưng khi rút ra, hắn thực sự cảm giác như đao đã gắn liền với tay vậy.
"Ta..." Sắc mặt Lã Ích vừa kinh vừa vui.