Nửa năm thời gian lặng lẽ trôi qua.
Lại đến cuối tháng.
Hàn Chiếu chạng vạng tối luyện công xong, chẳng về nhà ngay mà tiến thẳng đến phường Trường Phong ở ngoại thành, tiệm gạo nhà họ Hứa, vì hôm nay đến lúc lĩnh tiền lương định kỳ.
Hiện giờ trong tay hắn có mười lượng bạc và tám đồng bạc, lĩnh thêm một lượng bạc nữa là có thể đổi được 1 lượng vàng.
Võ học: Đoạn Nhạc đao pháp (đạt 77% cảnh giới Tiểu Thành tầng 1), Dưỡng Sinh quyết (đạt 56% cảnh giới Tiểu Thành tầng 1)
Nhìn thuộc tính của mình, Hàn Chiếu thầm thở dài.
Dưỡng Sinh quyết vẫn như cũ, mỗi tháng tăng trung bình một phần trăm tiến độ.
Còn Đoạn Nhạc đao pháp trước kia ở giai đoạn nhập môn, một ngày tu luyện có thể tăng thêm 1% tiến độ.
Nhưng mà, kể từ lúc bước vào cảnh giới Tiểu Thành, tốc độ tiến bộ giảm xuống, trung bình cần hai ngày mới tăng thêm 1% tiến độ.
Không phải vì tăng lên khó khăn, mà là sau khi đạt tới trình độ Luyện Bì, dù thực lực Hàn Chiếu tăng lên rất nhiều nhưng khi luyện đao pháp thì phải tiêu hao nhiều thể lực hơn.
Dưỡng Sinh quyết có thể tăng tốc phục hồi thể lực, nhưng cũng cần nhiều dinh dưỡng. Nhưng với ba bữa cơm mỗi ngày, vẫn chưa đủ làm Hàn Chiếu no bụng.
Đến cảnh giới Luyện Bì, thu nhập của hắn tăng lên, nhưng khẩu phần ăn cũng tăng theo. Trong vòng năm tháng mà tích góp được nhiều tiền đến thế, đã là cố gắng hết sức.
Nguyên nhân chính là do căn cơ quá tệ.
"Đao Kiếm Song Tuyệt" có thể nâng cao tư chất đao pháp của hắn, khiến trình độ luyện tập của hắn tăng nhanh, nhưng mỗi ngày sau khi tập luyện cường độ cao, tốc độ tăng sức mạnh lại chậm chạp.
Chắc chắn phải bổ sung lượng lớn thịt mới có thể làm cho thân thể khỏe mạnh hơn, sớm ngày leo tới cảnh giới Luyện Cốt.
Vì vậy, nếu không thể tiết kiệm chi tiêu được, thì chỉ có thể tăng thu nhập.
Càng sớm đột phá cảnh giới càng có thể kiếm nhiều tiền hơn.
Rất nhanh chóng, Hàn Chiếu đã đến gần phường Trường Phong, sát cạnh phường Duệ Hà.
Cửa tiệm gạo của họ Hứa ở phố nhộn nhịp nhất Trường Phong phường, phía sau tiệm gạo là bãi sông gần cầu Tân Kiều.
Lúc này, thuyền lớn thuyền nhỏ đến liên tục, chuyển lúa từ trên thuyền về phía sau tiệm gạo.
Lúa chưa được tách vỏ sẽ rẻ hơn một chút, vì còn phải nhờ công nhân tiệm gạo đi giã gạo.
Giã gạo là đem lúa đổ vào cối đá, dùng chày giã nát lớp vỏ ngoài hoặc giã nát hạt gạo, vỏ lúa giã ra gọi là trấu. Công cụ giã gạo có phần giống cái vại dùng để giã thuốc, gồm một cây chày gỗ và một cái thố đựng, dùng chày gỗ đập vào thố làm vỡ vỏ ngoài của hạt lúa.
Thông thường gia đình nghèo sau khi giã gạo sẽ bán phần trấu ra để kiếm thêm ít tiền.
Nhưng giã gạo là công việc rất vất vả, một gia đình nông dân bình thường ba đến năm miệng ăn, mỗi tháng phải giã ba bốn thố gạo. Mỗi thố phải giã ít nhất hai ba trăm lần, mất gần một giờ.
Một bao tải gạo, không biết phải giã bao lâu.
Hứa thị làm ăn mua bán gạo rất lớn, sau khi giã gạo gia công xong, nhiều bao tải lúa lớn đều được chuyển lên thuyền rồi vận chuyển vào nội thành.
Phần trấu sau khi giã xong, sẽ được gánh đi bán cho quán rượu hoặc gia đình giàu có, để dùng làm nhiên liệu nấu ăn, hoặc cho gia súc ăn.
Không ít người nghèo cũng mua trấu để lót dạ.
Một nhóm trai tráng đội nón lá, da đen sạm nắng đi ngang qua bên Hàn Chiếu, hớn hở tiến về phía tiệm gạo.
Hàn Chiếu giật mình tỉnh táo trở lại.
"Hôm nay là ngày thu hoạch gạo."
Đã là mùa thu năm thứ hai.
Đến thế giới này cũng đã gần mười tháng trôi qua.
Một nhóm hán tử vây quanh quầy hàng trước cửa tiệm gạo, hỏi giá gạo.
Hàn Chiếu thấy vậy, đứng chờ ở cửa.
Tôn chưởng quỹ tinh mắt nhìn thấy Hàn Chiếu đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt xem thường đám hán tử ban nãy biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ tiến lên chào đón.
"Hàn thiếu gia, ngài đã đến, lãnh tiền phải không? Xin mời chờ một chút."
"Làm phiền Tôn chưởng quỹ rồi." Hàn Chiếu chắp tay cúi đầu.
Tôn chưởng quỹ quay lại quầy, mở tủ ra, lấy từ bên trong một thỏi bạc to bằng ngón tay cái, cầm hai tay dâng lên.
Đám hán tử đến mua gạo nhìn chằm chằm vào đồng bạc trên tay chưởng quỹ, nhưng khi chú ý đến bộ y phục luyện công trên người Hàn Chiếu, liền vội vàng rụt mắt lại.
"Cảm ơn Tôn chưởng quỹ." Hàn Chiếu nhận lấy bạc, nhét vào túi tiền.
"Hàn thiếu gia, xin đừng khách khí với ta như vậy."
"Vậy ta sẽ không làm phiền nữa, tạm biệt."
"Đi chậm rãi! Hàn thiếu gia." Tôn chưởng quỹ hăng hái vẫy tay về phía bóng lưng Hàn Chiếu.
Lúc này, tiểu nhị mới vào không nhịn được lên tiếng hỏi nhỏ: "Thật đáng ganh tỵ, không làm gì cả mà một tháng có thể nhận một lượng bạc. Thật không biết Tam tiểu thư mời gã ấy về có ích lợi gì, còn không bằng..."
Bốp!
Tôn chưởng quỹ tát mạnh vào sau gáy tiểu nhị, cắt ngang lời nói đối phương, hung dữ nói: "Im miệng cho ta! Nếu không phải vì ngươi là cháu ngoại ta, ta đã đuổi ngươi đi ngay lập tức!"
Tiểu nhị bị tát co rúm lại.
Tôn chưởng quỹ nhìn theo bóng lưng Hàn Chiếu, thấy hắn ta không dừng bước, biết là hắn ta không nghe thấy, liền thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng giải thích với cháu trai: "Hàn thiếu gia này về sau có thể sẽ là Tam công tử nhà họ Hứa, đụng chạm đến hắn ta là tự tìm đường chết đấy!"
Nghe vậy, tiểu nhị cuối cùng cũng sợ, quay đầu lại thấy đám hán tử đang nhìn trò hay, liền tức giận quát: "Nhìn cái gì mà nhìn?!"