Phố Vĩnh Hoà.
Phía sau Thịnh Vân Lâu có một con phố dài, vốn đủ chỗ cho hai chiếc xe ngựa chạy song song, nhưng giờ đây con phố nhỏ ấy lại nhộn nhịp người qua kẻ lại, trông có vẻ chật chội.
Bởi vì mỗi tối hai bên đường đều bày đầy các quầy hàng ăn vặt, những người bán hàng rong liên tục rao hàng ầm ĩ, người đi đường cứ đi đi rồi lại dừng dừng, bị thu hút bởi đủ món ngon trên phố nên không thể đi tiếp.
Mặc dù trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trên mỗi chiếc xe đẩy nhỏ của các quầy hàng đều treo đèn lồng, trên cột của cửa hàng phía sau cũng treo đầy đèn lồng, chiếu sáng cả con phố.
Tiếng ồn ào vang động, nhưng lại tràn ngập không khí sống động sinh hoạt, nhìn từ một số khía cạnh thì cũng rất dễ chịu.
Bốn người Triệu Viễn Đồ, Hứa Linh, Tô Vận, Trương Thiên Văn đang dạo phố ăn đồ nhắm.
Các học đồ khác cảm thấy không thể hòa nhập vào nhóm của bọn họ nên tự động tìm cớ rời đi.
Triệu Viễn Đồ và Hứa Linh đã cầm trên tay đồ ăn vặt mua từ các quầy, vừa đi vừa ăn.
So với cách ăn thô lỗ của Triệu Viễn Đồ thì Hứa Linh tao nhã hơn nhiều, nhưng cả hai đều có vẻ rất hứng thú.
Trái lại, Trương Thiên Văn ở bên cạnh ngửi thấy không khí đầy mùi khói mỡ thì lại nhăn mặt, vẩy quạt cho thông thoáng.
Tô Vận tuy không nổi bật lắm nhưng cũng hơi cau mày.
"Hàn Chiếu làm cái gì mà lâu thế? Đi vệ sinh mà còn lâu hơn đi nhà xí à?" Trương Thiên Văn bất kiên nhẫn nói: "Không phải hắn đã tự đi trước rồi chứ?"
Nơi giống như chỗ này, trước giờ hắn chưa bao giờ muốn đến, chỉ vì Hàn Chiếu đề nghị đi dạo, Triệu Viễn Đồ và Hứa Linh đều đồng ý, nên hắn cũng không tiện từ chối.
Nhưng không ngờ bọn họ mới đi được nửa đường thì Hàn Chiếu đột nhiên nói bụng đau phải đi nhà xí.
Trương Thiên Văn vốn muốn mời Triệu Viễn Đồ đi tìm niềm vui, đồng thời tìm cách đuổi Tô Vận và Hứa Linh đi. Bởi vì hai người đó rất có thể sẽ cạnh tranh với hắn.
Nhưng Triệu Viễn Đồ và Hứa Linh nhất quyết phải đợi Hàn Chiếu quay lại, khiến bọn họ phải đứng tại chỗ gần nửa giờ đồng hồ.
"Sẽ không đâu." Triệu Viễn Đồ vừa ăn vừa lúng túng nói: "Đi nhà xí mất thời gian như vậy là bình thường."
"Đại sư huynh." Hứa Linh cằn nhằn một tiếng: "Ăn cơm đừng nói chuyện đó được không?"
"Xin lỗi." Triệu Viễn Đồ cười cười.
Lúc này, một thiếu niên dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú chạy về phía bốn người. Hắn mặc bộ đồ luyện công màu đen tiêu chuẩn, chính là Hàn Chiếu vừa xả stress xong.
"Hàn sư đệ, cuốn cùng đệ cũng về rồi, xiên nướng gần như lạnh cả rồi!" Triệu Viễn Đồ đưa xiên thịt dê trong tay cho Hàn Chiếu.
Hàn Chiếu cười nhận lấy.
Hứa Linh vừa ăn hạt dẻ rang đường, vừa lẩm bẩm: "Sao thế Hàn sư đệ, vui vẻ thế, kiếm được tiền à?"
"Đúng vậy, ra khỏi nhà xí liền nhặt được hơn mười đồng tiền đồng." Hàn Chiếu gật đầu, đem kết quả lần này gọt dũa thêm một chút.
"Thế thì thật may mắn." Hứa Linh cười nhẹ, không ngờ Hàn sư đệ có tâm lý tốt đến thế, rõ ràng lúc nãy bị Phương Hồng Vận cố ý khiêu khích, giờ lại như chẳng có chuyện gì.
"Ồ~" Tô Vận liếc nhìn Hàn Chiếu, trước cửa nhà xí cũng nhặt được tiền đồng hả.
"Xiên nướng này ngon thật!" Hàn Chiếu cắn thịt dê, miệng đầy dầu mỡ, hôm nay coi như hắn đã thực sự hiểu được người giàu trong nội thành có bao nhiêu tiền rồi.
Trương Thiên Văn mời khách một bữa cơm đã tiêu tốn đến 40 lượng bạc.
Phương Hồng Vận nói vài câu đùa, lại bồi thường hơn 10 lượng bạc tổn thất tinh thần, khiến hắn cũng muốn đòi bị mắng thêm vài câu.
"Lúc nãy Trương sư đệ đãi khách, lần này nhất định phải đến phiên ta. Mọi người cứ thoải mái ăn uống, ta sẽ trả tiền." Triệu Viễn Đồ chỉ vào các quầy hàng nhỏ dọc phố nói.
"Ta sẽ không khách khí đâu." Hứa Linh cắm ống hút vào trái hồng đỏ rồi hút.
"Ta cũng vậy." Hàn Chiếu nói liên tục.
Hai người Trương Thiên Văn và Tô Vận tự nhiên cũng rất biết điều, nhưng dọc đường hai người không ăn một miếng nào, rõ ràng không hứng thú với đồ ăn ven đường.
Năm người lại đi dạo thêm một lúc nữa mới chuẩn bị về.
Trước khi đi, Triệu Viễn Đồ định cùng Hàn Chiếu về, nhưng bị Trương Thiên Văn gọi lại, hai người Triệu Viễn Đồ và Trương Thiên Văn nói chuyện riêng.
Khi Triệu Viễn Đồ trở về võ quán, phát hiện Lữ Ích đang nằm trên ghế mây ngoài sân, nằm ngắm trăng.
"Sư phụ, giờ này mà ngài vẫn chưa nghỉ sao?" Triệu Viễn Đồ tiến lên, lấy từ trong ngực ra một gói giấy, hai tay đưa lên: "Sư phụ, đây là học trò mua hạt dưa rang cho thầy, còn nóng lắm đấy!"
"Thằng nhãi con đi ăn ngon rồi chỉ mang về cho lão già ta một ít hạt dưa à?" Lữ Ích nói khó chịu.
"Chuyện này... tại học trò..." Triệu Viễn Đồ ngượng ngùng rút tay lại.
"Thôi nào, còn không mau đưa ta! Nguội thì không ngon đâu." Lữ Ích vươn tay giật lấy hạt dưa từ tay Triệu Viễn Đồ.
"Dù có đột phá cũng đừng tự mãn, bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi! Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày sau bữa trưa đến phòng ta, ta sẽ dạy riêng cho ngươi những kỹ xảo căn bản trong Hám Sơn Quyền."
"Vâng, thưa sư phụ!" Triệu Viễn Đồ to cao một mét chín giống như một đứa trẻ cúi đầu đứng trước mặt Lữ Ích.
"Còn không mau về nghỉ ngơi đi, mùi rượu bay đầy người rồi."
"Vâng!" Triệu Viễn Đồ như được tha tội, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, cung kính cúi chào Lữ Ích rồi vội vã chạy về phòng nghỉ.
"Thật là..." Lữ Ích lắc đầu cười cười.
Hắn là cao thủ luyện kình, đâu có món sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, chỉ thích đùa vui với đồ đệ thôi.