Nghe ngóng một chút rồi, Hàn Chiếu đi đến cửa "Đại Thông Tiền Trang".
Đây là ngân hàng do triều đình mở, tài chính dồi dào, cơ bản mỗi thành thị đều có chi nhánh.
Có lẽ vì thời gian còn sớm nên chưa có ai đến.
Hàn Chiếu bước vào cổng chính.
Gã sai vặt đang quét dọn sân thấy vậy, nhiệt tình tiến lên đón, cung kính hỏi: "Thiếu gia, ngài muốn đổi tiền? Hay là gửi tiền?"
Hàn Chiếu mặt không đổi sắc, gật đầu nói: "Ta đến đổi vàng."
"Xin mời đi theo tôi." Gã sai vặt dẫn đường phía trước, dẫn Hàn Chiếu đi qua cổng trúc, xuyên qua sân trong, tới trước cửa chính điện.
Trước cửa điện có hai người đàn ông tóc ngắn, mặc trang phục đen, toát lên vẻ hung hăng.
Gã sai vặt đi tới cửa, cúi người nói: "Công tử, xin mời, chưởng quỹ đang ở bên trong."
Hàn Chiếu bước vào trong, bên trong khá giống quầy giao dịch của ngân hàng, có hàng rào gỗ bao quanh, ở giữa là hai cửa sổ hình chữ nhật.
Một ông lão gầy guộc ngồi thẳng sau quầy, đội mũ nhỏ màu đen, để râu dê, đang lần chuỗi hạt không ngừng. Nghe tiếng bước chân, ông lão ngẩng đầu lên, quan sát nhan sắc và thần thái của Hàn Chiếu, rồi đứng dậy chào:
"Ra mắt công tử, bổn quầy Tiền Vận xin kính chào, ta là người quản lý nơi này."
Hàn Chiếu đáp lễ:
"Tiền quản lý lễ độ quá, ta muốn đổi một ít vàng."
Nói xong, Hàn Chiếu lấy từ trong ngực ra một túi bạc và ngân phiếu.
"Xin hãy chờ trong giây lát." Tiền Vận nhận lấy phiếu bạc và bạc vụn, trước tiên kiểm tra xem phiếu bạc là thật hay giả, sau đó cầm cái cân nhỏ bỏ tiền lên cân.
Hắn vừa cân vừa liếc nhìn Hàn Chiếu. Thấy ánh mắt Hàn Chiếu bình tĩnh, hắn bắt đầu tập trung vào công việc của mình.
"Tổng cộng là bốn mươi tám lượng sáu đồng bạc." Sau khi cân xong, Tiền Vận đưa cái cân lại gần mặt Hàn Chiếu để cho hắn xem, rồi nói tiếp:
"Năm nay tỷ lệ đổi vàng bạc là 10,6 lượng bạc đổi 1 lượng vàng. Nhưng Vân Châu của chúng ta ở phía Tây, sản xuất bảo thạch khá nhiều, hoàng kim lưu thông hơi ít, nên tỷ lệ đổi ở đây là 1:11,2. Công tử có thể chấp nhận không?"
"Được, vậy xin đổi thành bốn lượng vàng đi." Hàn Chiếu gật đầu, hiện giờ trong các nơi có thể đổi vàng, đây là nơi an toàn nhất.
Số tiền còn lại có lẽ đủ dùng làm sinh hoạt phí, luyện võ trở nên mạnh rồi mới nghĩ cách kiếm tiền.
"Xin chờ một lát." Tiền Vận rời khỏi quầy, dùng chìa khóa mở cửa phòng bên trong.
Chẳng mấy chốc, Tiền Vận quay lại, trên tay cầm một cái khay nhỏ, bên trên để bốn thỏi vàng lớn bằng ngón tay cái, rồi đưa ra trước mặt Hàn Chiếu để cân vàng.
Sau đó là đếm tiền thừa.
Ông ta cắt một phần bạc vụn ra, cân lại, còn thiếu thì cắt tiếp.
Thấy Tiền Vận cẩn thận cắt và cân bạc, Hàn Chiếu thầm nghĩ: "Quả thật, trên ti-vi toàn là bịa đặt! Đại hiệp ăn cơm vỗ mười lượng bạc xuống bàn không cần tính tiền lẻ, đó là người ngu xài tiền hoang phí."
"Thu của cậu 48 lượng 6 đồng bạc, trả cậu ba lượng vàng tám đồng bạc, mời cất giữ cẩn thận." Tiền Vận bọc vàng bạc cùng một ít bạc vụn vào vải đỏ, trao cho Hàn Chiếu.
"Đa tạ.” Hàn Chiếu nhìn Tiền Vận mặt mày vui vẻ, cất tiền vào trong ngực áo.
[Thông qua nét mặt của hắn mà đánh giá, chắc chắn ông ta đã kiếm được một khoản giá chênh lệch nào đó, dù sao kinh doanh cũng rất khó khăn, kiếm được chút tiền là chuyện bình thường. Cố gắng tích luỹ tiền bạc, rồi ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sau này có thể kiếm được nhiều tiền hơn, mấy đồng tiền lẻ này cũng không đáng để ý tới.]
Thông báo nhắc nhở lại hiện ra, vậy mà còn vẽ ra một tương lai tươi sáng.
Quả thật là một nhà tư bản, khôn ngoan thật đấy.
Hàn Chiếu cúi đầu chào một cái rồi xoay người đi.
Tiền Vận vuốt ve chòm râu dê dưới cằm, ánh mắt tinh quái, mặt mày hớn hở hướng ra phía ngoài nói: "Tiểu Ngũ, đi tiễn vị công tử này."
Mới mở cửa đã kiếm được một khoản, thật đáng vui mừng.
Sau khi đổi được vàng, Hàn Chiếu lại không vội vã, y đi đến sạp quán ven đường ngồi xuống, gọi một tô mì rưới dầu.
Ngoàm ngoàm.
Hàn Chiếu ăn ngon lành, đầu đẫm mồ hôi, cay đến môi tê dại.
Ăn xong mì, một hơi hắn uống cạn bát trà lạnh, thở dài một hơi: "Ha..."
Cho đến bây giờ, hắn mới thực sự cảm nhận được bản thân vẫn còn sống.
Một tô mì rưới dầu ăn xong, cái lạnh ở chỗ ngực dường như đã giảm đi nhiều.
Hàn Chiếu lấy ra tiền đồng để thanh toán, bữa này tổng cộng tốn bốn đồng tiền.
Khu nội thành ngay cả mì rưới dầu cũng đắt hơn khu ngoại thành, nhưng hương vị thì quả thực ngon hơn.
Hàn Chiếu nhẹ nhàng bước về nhà, khi sắp rời khỏi khu nội thành, hắn không nhịn được, lại bỏ thêm một đồng tiền mua ba xâu kẹo hồ lô.
Về đến nhà, Hàn Chiếu đóng chặt cửa phòng, cầm bốn lượng vàng trên tay.
"Hệ thống."
Hàn Chiếu thầm niệm trong lòng.
"Nạp tiền."
Hắn còn chưa nói nạp bao nhiêu tiền thì bốn lượng vàng đã lập tức biến mất.
[Số dư hiện tại: Bốn lượng vàng.]
[Muốn trở nên mạnh mẽ, nhất định phải chi tiêu cho trò chơi!]
Hàn Chiếu: "..."
Kẻ cướp ư!