Thuốc giảm đau dòng opi.
Là các loại thuốc an thần, giảm đau mạnh thường được sử dụng trong lâm sàng, có một phần gây nghiện.
Các loại nổi tiếng nhất bao gồm: mophone, dolantin, fentanyl v.v.
Nhưng bất kể là loại nào.
Tất cả đều thuộc danh mục dược phẩm được quản lý chặt chẽ của nhà nước, các cửa hàng thuốc bình thường tuyệt đối không bán chúng.
Chỉ các bệnh nhân ung thư ở giai đoạn cuối mới có thể mua các loại thuốc này tại các bệnh viện lớn công lập với đơn thuốc được kê bởi bác sĩ.
Vậy mà bây giờ.
Trong máu của nạn nhân đã phát hiện ra dư lượng ma túy và các chất kích thích dòng opi.
Điều đó chắn chắn củng cố thêm cho suy đoán của Tô Minh.
Sau khi sử dụng các thuốc dòng Opi có tác dụng an thần, giảm đau, còn tác dụng phụ là người dùng sẽ cực kỳ buồn ngủ, lơ mơ và dễ gây nghiện.
Điều này cũng giải thích tại sao trong hơn mười ngày qua, Trương Uyển trước đây không ngủ trong giờ học nhưng lại trở nên cực kỳ buồn ngủ bất thường trong thời gian này, thậm chí còn mang theo gối.
Hơn nữa.
Tính cách ngày càng trở nên cô độc và im lặng cũng liên quan đến tác dụng an thần của thuốc!
Mà học sinh cấp 2 tuyệt đối không thể mua được loại thuốc như thế.
Hơn nữa, cũng không bác sĩ nào dám kê đơn mophone, dolantin cho học sinh trung học.
Do đó, trong vụ án rơi lầu này.
Chắn chắn có kẻ phạm tội ẩn náu phía sau, liên tục kiểm soát và điều khiển vụ án!
Nếu suy luận tiếp:
Các thuốc dòng opi có tác dụng giảm đau cực mạnh, do đó có khả năng rất cao là trước khi tự làm hại cánh tay, nạn nhân do tác dụng của thuốc dẫn đến mất khả năng tự bảo vệ của cơ thể, khiến nàng không cảm nhận được đau đớn và khó chịu quá lớn khi tự hại.
Trong trường hợp đó.
Kẻ phạm tội đã lợi dụng sơ hở đó, tiếp tục sử dụng ma túy để kiểm soát ý thức của nạn nhân.
Tiến hành từng bước khéo léo truyền vào tâm trí nạn nhân ý nghĩ tự sát sẽ không đau, sau khi chết có thể trở thành Cá voi xanh và được tự do v.v...
Những lời ám thị đầy ngụ ý về cái chết!
Tuy chưa rõ kẻ phạm tội đã sử dụng loại ma túy gì, mặc dù cũng cần phải điều tra kỹ càng.
Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là cần sớm tìm ra nhân vật chủ chốt thứ hai trong vụ án - Hoàng Nghiên.
Vì nhìn qua hành động lau dấu chân của Hoàng Nghiên thì nàng không có ý định tự sát ngay, do đó vẫn còn cơ hội để cứu được Hoàng Nghiên!
Suy nghĩ điều này xong.
Tô Minh lập tức chạy về phía Từ Trường Thắng đang trò chuyện với đội kỹ thuật hình sự.
Từ Trường Thắng cũng vừa cúp máy, thấy Tô Minh đi tới liền cau mày phàn nàn:
“Đúng là chết tiệt.”
”Muốn tìm được nghi phạm què chân này có chút khó a! ”
“Trước đây ta vừa bảo đội kỹ thuật hình sự kết nối từ xa vào camera giám sát của trường Trung học Thụ Đức.”
”Ngay lập tức rà soát bên trong khuôn viên và các lối ra vào của trường Thụ Đức nhưng hoàn toàn không phát hiện bất kỳ tung tích người bị què chân nào! ”
”Sau đó còn hỏi bảo vệ thì được xác nhận đêm qua không ai ra vào khuôn viên trường.”
”Điều này cũng quá vô lý! “
”Với tình trạng một chân không thể đi lại bình thường, ngoài các lối ra vào của trường thì người này còn có thể đi đâu được nữa, chẳng lẽ nàng leo tường qua?”
Chưa kịp Từ Trường Thắng nói xong.
Tô Minh đã ngắt lời, phân tích:
“Thắng ca.”
”Không tìm được mới là bình thường! “
”Ta vừa nói chuyện với hai giáo viên chủ nhiệm và phó hiệu trưởng nhà trường, bây giờ đã có thể khẳng định thân phận của kẻ tình nghi kia rồi!”
”Người có khuyết tật ở chân đã đi cùng nạn nhân lên trên sân thượng ở ở với nạn nhân trong những phút cuối đời, và cũng chính là kẻ đã cắt đứt động mạch chủ của nạn nhân, hẳn là bạn thân duy nhất cùng tuổi với nạn nhân, tên là Hoàng Nghiên!”
”Trong hai năm học lớp 7 và 8, Hoàng Nghiên và nạn nhân cùng học chung một lớp, quan hệ bạn bè rất thân.”
”Nhưng vào gần cuối học kỳ 2 lớp 8 thì Hoàng Nghiên gặp tai nạn xe hơi, khiến xương chân trái bị gãy nát, mặc dù đã cứu chữa hết sức nhưng vẫn để lại tàn tật, từ đó trở thành người què.”
”Đồng thời,”
”Do trường Trung học Thụ Đức áp dụng chế độ nội trú quân sự hóa, nên Hoàng Nghiên bị què chân không thích hợp để tiếp tục học tập ở đây, đã bị khuyên nghỉ học ngay sau đó.”
”Từ một người khỏe mạnh thành người tàn tật, chắn chắn trong đầu Hoàng Nghiên đã hình thành suy nghĩ về việc tự sát.”
”Vì đã học ở đây hai năm nên chắn chắn nàng rất hiểu về tình hình trong trường lớp.”
”Vì thế, lý do mà các camera giám sát không phát hiện ra Hoàng Nghiên cũng vô cùng bình thường.”
”Nếu ta không đoán nhầm, mặc dù trường Thụ Đức áp dụng quản lý quân sự hóa, nhưng chắn chắn có những khu vực hàng rào hoặc tường bao bị phá hủy, để các học sinh lén lút ra vào.”
”Hoàng Nghiên chính là đã lợi dụng lối đi kín đáo đó để ra vào trường Thụ Đức.”
”Vậy nên,chỉ cần tìm ra con đường bí mật mà chỉ có học sinh biết, rồi truy xuất camera giám sát gần đó, có lẽ sẽ phát hiện được hành tung của Hoàng Nghiên.”
Nghe đến đây.
Từ Trường Thắng lập tức vỗ đùi, nhiệt tình khen ngợi:
”Không tồi đấy, Tiểu Minh.”
”Manh mối mà ngươi tìm ra rất quan trọng, chỉ cần xác định được danh tính của nhân chứng đáng ngờ này, thì việc tìm kiếm và bắt giữ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
”Bây giờ ta sẽ bảo Khúc hiệu trưởng gọi từng tên học sinh cá biệt trong trường tới thẩm vấn.”
”Những lối đi kín đáo được tạo ra để trốn học thì chắc đám học sinh cá biệt sẽ biết rõ nhất.”
Tô Minh trước tiên gật đầu đồng ý.
Ngay sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:
”Thắng ca.”
”Ngoài những thông tin đó, ta còn có một suy đoán cực kỳ quan trọng,”
”Rất có thể vụ án này không phải là tự sát theo nhóm, tự sát do trầm cảm hay bất kỳ dạng nào khác, mà là một vụ giết người có chủ mưu!”
”Hoàng Nghiên không phải là thủ phạm, cũng không giúp sức, mà ngược lại cũng là mục tiêu của thủ phạm!”
”Trong vụ án này, còn có người thứ ba, chính là kẻ giết người thực sự, luôn ẩn náu trong bóng tối điều khiển mọi việc!”
Kết luận này khiến Từ Trường Thắng sững người, sau đó vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, ngẩng đầu lên ra hiệu:
”Tiếp tục đi, Tiểu Minh.”
”Nói xem ngươi đã suy luận từ đâu mà có kết luận là có kẻ phạm tội ẩn núp.”
Tô Minh hoàn toàn không cần suy nghĩ, ngay lập tức giải thích:
”Điểm thứ nhất.”
”Lúc hỏi thông tin của nạn nhân, ta tình cờ hay biết là trong 15 ngày gần đây, nạn nhân đặc biệt thích và chú ý tới Cá voi xanh.”
”Trong bức thư của nạn nhân để lại cũng đề cập mong muốn được trở thành Cá voi xanh sau khi chết.”
”Và nhân chứng đầu tiên trong vụ án này - Hoàng Nghiên, cũng được xác nhận cách đây một tháng đã từng hỏi Lưu giáo sư có thể trở thành Cá voi xanh sau khi chết không.”
”Ta cực kỳ hoài nghi cái gọi là tự do mà Cá voi xanh đại diện, hoàn toàn chỉ là khái niệm bị ép buộc tiêm nhiễm vào đầu nạn nhân trong thời gian ngắn.”
”Điểm thứ hai.”
”Vết tự hại trên cánh tay của nạn nhân, dù là vết đầu tiên vẫn chưa hình thành sẹo hoàn toàn.”
”Điều này cho thấy, khoảng thời gian từ lúc nạn nhân tự làm hại bản thân cho đến khi nhảy lầu tự sát, ước tính khoảng chưa đầy 15 ngày.”
”Quá ngắn để hội chứng trầm cảm phát triển đến tự sát.”
”Điểm thứ ba.”
”Cũng là điểm quan trọng nhất.”
”Thẩm Lâm pháp y đã phát hiện ra dư lượng ma túy và chất kích thích trong máu của nạn nhân.”
”Mặc dù loại ma túy vẫn chưa xác định, nhưng chất kích thích thì có thể khẳng định là thuốc an thần, giảm đau Opioid!”
”Hai thứ đó là những chất cấm bị kiểm soát mà học sinh cấp 2 không thể tiếp cận!”
”Với tất cả bằng chứng trên, ta có lý do để tin rằng”
”Hoàn toàn có hắc thủ ẩn nấp phía sau!”
Khi Tô Minh nói xong suy luận của mình.
Từ Trường Thắng hoàn toàn rung động và không hiểu, phải có bao nhiêu thiên phú mới có thể từ những chi tiết nhỏ nhặt này suy diễn ra một kết luận gây sốc như thế!
Từ Trường Thắng hoàn toàn chắn chắn, nếu lúc nãy chính mình đi tìm hiểu thông tin của nạn nhân về vụ án.
Rất có khả năng sẽ không thể phát hiện ra manh mối kín đáo như Tô Minh.
Nhưng Từ Trường Thắng cũng không thể phủ nhận
Tô Minh không phải suy diễn lung tung, mà ngược lại, hắn đã tổng hợp tất cả chi tiết và bằng chứng, suy ra được kết quả then chốt.
Hít thở sâu.
Từ Trường Thắng áp chế cảm xúc rung động bên trong, gật đầu trả lời:
”Tiểu Minh, suy luận của ngươi rất quan trọng.”
”Chúng ta phải toàn lực ứng phó vụ án nhảy lầu này.”
”Trong quá trình suy luận sau này cũng cần xem xét tới kẻ phạm tội không rõ ẩn náu ở đâu.”
”Tuy nhiên,”
”Mục tiêu quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm ra Hoàng Nghiên!”