Sau khi đơn giản giải quyết xong cuộc gọi từ hiệu trưởng trường Thụ Đức.
Lâm Thiên không chút do dự cúp máy, tiện tay ném điện thoại lên bàn, nhìn Tô Minh gật đầu ra hiệu.
“Tiểu Minh.”
“Vụ án này có vấn đề gì khác không?”
“Nếu chỉ là một vụ tự tử nhảy lầu đơn giản, e rằng sẽ không tốn nhiều thời gian của Tiểu Từ và ngươi như vậy.”
Tô Minh nhẹ nhàng gật đầu, nghiêm túc nói.
“Lâm trưởng.”
“Vụ án này có liên quan rất lớn, không phải là đơn giản chỉ là một nữ sinh trung học mắc bệnh trầm cảm tự tử.”
“Mà là...”
“Có người đang lợi dụng một trò chơi tự tử, để dẫn dắt hai nạn nhân, khiến họ trong thời gian ngắn nảy sinh ý nghĩ tự tử, và thực hiện hành động.”
“Nhưng đây chỉ là những thứ nổi lên trên bề mặt, điều đáng kinh ngạc nhất là......”
“Qua thẩm vấn một trong những nạn nhân, chúng ta đã khai thác được một kẻ buôn ma túy bị bắt giữ cách đây vài ngày có liên quan đến vụ án này, sau khi thẩm vấn sâu hơn.”
“Chúng ta đã khai thác được một tin tức cực kỳ kinh ngạc......”
“Có một tổ chức tội phạm khổng lồ, nắm giữ mạng lưới bán ma túy chiếm năm mươi phần trăm toàn bộ Long Quốc!”
“Và hung thủ thực sự của vụ án nhảy lầu này chính là một thành viên của tổ chức tội phạm khổng lồ này!”
Lời nói này.
Lập tức khiến cho đồng tử của Lâm Thiên co rút lại, nhưng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh, gõ nhẹ lên bàn nghiêm túc nói.
“Tiểu Minh.”
“Kể cho ta nghe chi tiết về vụ án này.”
“Mạng lưới buôn bán ma túy chiếm năm mươi phần trăm toàn quốc, vụ án này quá lớn, nhất định phải nhanh chóng tìm ra chân tướng!”
Đối với sự kinh ngạc của Lâm Thiên.
Tô Minh không hề cảm thấy bất ngờ nào.
Hay nói cách khác.
Bất kỳ ai trong cơ cấu tổ chức công chức của cảnh sát Long Quốc, nếu nghe nói rằng có một tổ chức kinh thương ma túy khổng lồ như vậy đã ẩn náu trong nhiều năm mà không bị phát hiện chắn chắn sẽ cảm thấy rùng mình, thậm chí là vô thức cho rằng đây là điều không thể xảy ra.
Bởi vì lực lượng chống ma túy của Long Quốc đã quá nổi tiếng thế giới, làm sao có thể để lọt một tổ chức lớn như vậy tồn tại được!
Ngay lập tức không chút do dự.
Tô Minh lập tức bắt đầu kể lại vụ án nhảy lầu và những vụ án phụ phát, cũng như những suy đoán chi tiết và quá trình.
Năm phút sau.
Tô Minh cuối cùng đã nói rõ ràng về diễn biến cụ thể, cũng như những chi tiết và quá trình suy đoán.
......
Lúc này.
Nghe xong lời nói của Tô Minh, Lâm Thiên rút một điếu thuốc từ hộp thuốc trên bàn, kẹp vào ngón tay châm lửa, nhưng lại không hút lấy một hơi nào, để mặc nó cháy chậm rãi trên đầu ngón tay.
Yên lặng trong vài chục giây.
Cột khói bốc lên che khuất cả khuôn mặt hắn, Lâm Thiên mới cất giọng khàn khàn, mang theo vẻ rung động nói:
“Vậy nên, Tiểu Minh...’’
“Vụ án này vốn tưởng chừng đơn giản, nhưng thực tế lại phức tạp hơn nhiều.’’
“Không chỉ có thủ đoạn điều khiển ý thức đặc biệt, quan trọng nhất là...
“Một tổ chức kinh thương ma túy khổng lồ, đã ẩn náu không biết bao lâu nay bây giờ mới bị chúng ta may mắn khai thác được chút manh mối.
“Một tổ chức có súng đạn, có thể buôn bán ma túy tinh khiết, thậm chí dám trực tiếp uy hiếp giết người.”
Thở ra một hơi nặng nề.
Lâm Thiên thổi bay làn khói trước mặt, ánh mắt vô cùng kiên định, nắm chặt nắm đấm lạnh lùng nói:
“Mặc dù bây giờ vụ án này càng thêm khó khăn, nhưng may mắn là...’’
“Chúng ta lại vô tình phát hiện ra, đất nước chúng ta lại có một tổ chức kinh thương ma túy khổng lồ như vậy.’’
“Nếu cứ để họ tiếp tục ẩn náu thêm vài năm, không biết sẽ gây ra bao nhiêu vụ án khủng khiếp!’’
“Chỉ cần có thể phát hiện ra tổ chức này, ta có thể ghi công cho ngươi và Tiểu Từ hai người!”
Nói đến đây.
Lâm Thiên hơi dừng lại hai giây, nhìn về phía Tô Minh, nghiêm túc hỏi:
“Tiểu Minh.’’
“Vụ án này do ngươi phụ trách, Tiểu Từ có thể để ngươi đến gặp ta, cũng đủ chứng minh hắn tin tưởng ngươi.’’
“Bây giờ ngươi cứ mạnh dạn nói ra... ‘’
“Với tình hình bây giờ của vụ án, ngươi có ý kiến và cách tiếp cận nào, cần giúp đỡ gì không?”
Rõ ràng.
Lúc này Lâm Thiên cũng rất coi trọng Tô Minh, dù sao thì vụ án này, hay vụ án 5.13 trước đó, đều đủ chứng minh năng lực của Tô Minh, cũng như bài thi điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh, không phải là do may mắn.
Do vụ án đang rất cấp bách.
Tô Minh đương nhiên không khách sáo, đem suy nghĩ trong lòng mình, nói hết ra:
“Lâm trưởng.’’
“Theo ta, trước tiên nên tạm gác tổ chức kinh thương ma túy kia sang một bên, ưu tiên xử lý vụ án nhảy lầu này mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”
“Bởi vì trong những năm qua...’’
“Ít nhất từ khi Thiết Tam ăn đạn đến nay đã ba năm rồi, cảnh sát khắp cả nước đều không nhận được bất cứ tin tức gì về tổ chức này.”
“Điều này đủ chứng minh tính bí mật và kỷ luật cẩn thận chưa từng có của tổ chức này.”
“Bây giờ không có một chút manh mối nào, thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu để tìm manh mối, muốn từ đây bắt đầu phá án, độ khó thực sự là chưa từng có.”
“Cách tốt nhất rõ ràng là... ‘’
“Trước tiên phải tìm ra hung thủ của vụ án nhảy lầu, thông qua tên hung thủ này để khai thác tổ chức tội phạm khổng lồ này.”
"Mặc dù bây giờ chúng ta cũng có rất nhiều manh mối vụ án ngã lầu này nhưng ít nhất cũng có chỗ để bắt đầu."
"Cuối cùng, do hung thủ vụ án này và kẻ chủ mưu vụ án Thiết Tam ở Cô Tô cùng thuộc một tổ chức, ta hy vọng Lâm trưởng có thể cho ta quyền truy cập vào hồ sơ xuyên tỉnh."
"Nếu chúng ta có thể khai thác ra những manh mối liên quan từ hai vụ án này, thì chắn chắn sẽ có rất nhiều lợi ích cho việc tìm ra kẻ chủ mưu."
Tô Minh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, xác định tạm thời chỉ cần quyền truy cập vào hồ sơ, sau đó tiếp tục nói.
"Không còn gì khác."
"Lâm trưởng, tạm thời chỉ cần cấp cho ta quyền truy cập vào hồ sơ xuyên tỉnh."
Lâm Thiên dập tắt điếu thuốc đang cháy gần hết, gật đầu không do dự.
"Được."
"Ta sẽ gọi điện cho tổng cục công an Ma Đô ngay bây giờ, để sắp xếp một tài khoản đặc quyền nội bộ ngay lập tức, cho phép ngươi tra cứu tất cả hồ sơ xuyên tỉnh."
"Đồng thời, ta cũng sẽ báo cáo về vụ việc của tổ chức kinh thương ma túy quy mô lớn này."
"Được rồi."
"Tô Minh, ngươi cứ hành động trước đi."
"Ta sẽ gửi tài khoản đặc biệt cho ngươi sau, nhất định phải nhanh chóng bắt được hung thủ!!!"
Nói xong.
Lâm Thiên cầm lấy điện thoại bàn, chuẩn bị gọi điện thì đột nhiên dừng lại.
Hình như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Minh, nheo mắt ý tứ sâu xa nói.
"Tô Minh."
"Ngươi đợi chút, giúp ta điều tra hiệu trưởng Trường Trung học Thụ Đức—Khúc Văn Bưu."
"Đặc biệt là thân nhân và bạn bè của hắn, có khả năng hoặc cơ hội nào để lợi dụng hắn phạm tội không."
"Chỉ trong vòng ba bốn tiếng đồng hồ."
"Hắn đã gọi điện cho ta mấy lần, giục ta tìm ra chân tướng, chắn chắn là trong lòng có quỷ!"
"Hung thủ thực sự có thể sẽ không làm vậy, nhưng nếu hắn đang gấp rút muốn biết liệu mình có bị đồng phạm khai ra hay không thì là có thể!"