Chương 117: [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân.

Đối chiến Hoán Huyết lão quái!! 2

Phiên bản dịch 9107 chữ

Một tay Giang Thạch bắt được cổ chân của Lão tổ Vương Thị, năm ngón tay siết chặt, liền giống như một cây kìm sắt bằng ngón tay đồng dạng, ngăn cản bàn chân đối phương tiếp tục đâm xuống.

"Lão súc sinh, ngươi không rên một tiếng đánh lén ta thì thôi, bây giờ còn ở đây nói nhảm cái gì?‘’

Vẻ mặt Giang Thạch thống khổ, từng sợi gân xanh thô to bò đầy trên mặt.

Thi triển ra đầu khí huyết Viêm Tượng thứ ba, hắn cảm giác được lực lượng như muốn vượt qua cực hạn thân thể, để cho da thịt của hắn có loại cảm giác đau đớn, huyết nhục sôi trào, xương cốt đau nhức.

Thậm chí giờ khắc này, hắn có thể rõ ràng nghe được trái tim của mình đang điên cuồng đập thùng thùng, thanh âm cực lớn, giống như tiếng trống đồng dạng, mỗi một lần nhảy lên, gân xanh thô to quanh thân đều sẽ nhúc nhích theo cùng một chỗ.

Máu trên người đều giống như sôi trào.

Thân thể xuất hiện các loại cảm giác tiêu cực, đồng thời Giang Thạch cũng trực tiếp cảm giác được lực lượng bản thân đạt đến cực hạn.

Lực lượng thân thể đã vượt qua đại quan 30 vạn cân.

Con ngươi Lão tổ Vương Thị co rụt lại, thoáng giật mình nhìn về phía Giang Thạch nằm trên mặt đất, cảm thấy được bàn chân của mình đang truyền đến từng trận cảm giác đau đớn.

Dưới bàn tay của Giang Thạch nắm chặt, bàn chân này của hắn dĩ nhiên không cách nào có thể rơi xuống tiếp.

Tiểu tử này!

Thân thể rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu lực lượng!

Không phải là Hoán Huyết, nhưng có thể so với Hoán Huyết?

"Đi chết đi!"

Đồng tử của Lão tổ Vương Thị phát lạnh, đột nhiên khom người khom lưng, một chưởng hung hăng vỗ tới về phía mặt Giang Thạch, riêng sóng khí mang theo đều đã trực tiếp phát ra âm thanh điếc tai.

Thiên tài gì?

Hắn thích nhất chính là bóp chết thiên tài!

Bùm!

Một tiếng nổ kịch liệt, thanh âm đinh tai nhức óc, cát bay đá chạy, bụi mù cuồn cuộn.

Lão tổ Vương Thị rất nhanh đã lộ ra vẻ kinh sợ.

Bàn tay này của hắn vỗ xuống, cư nhiên cũng không thể rơi vào mặt Giang Thạch, mà là bị một bàn tay khác của Giang Thạch bóp chặt.

Lực lượng khổng lồ vô biên truyền đến, để cho hắn cảm giác đau đớn truyền đến từ bàn tay lần nữa

"Lão súc sinh, nên đi chết hẳn là ngươi!"

Giang Thạch đột nhiên rống to, thân thể dùng sức bắn ra từ trên mặt đất, ầm một tiếng, chấn toàn bộ mặt đất đều kịch liệt nhúc nhích, trong nháy mắt xoay người dựng lên, hai bàn tay vẫn như cũ cầm lấy một tay một chân của Lão tổ Vương Thị, trong lúc bất chợt vung lên.

Nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện, Lão tổ Vương Thị cũng gầm lên một tiếng, trong thân thể bộc phát ra cự lực cuồng mãnh vô biên, một bàn tay khác trực tiếp vỗ tới dưới nách Giang Thạch.

Đại Nhật Viêm Bạo Chưởng!

Giang Thạch cảm thấy nguy cơ đánh úp lại, nhanh chóng buông bàn tay Lão tổ Vương Thị ra, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Lão tổ Vương Thị.

Một thân công lực của hai người cơ hồ ngưng tụ cùng một chỗ.

Bùm!

Âm thanh to lớn không thể tưởng tượng được, toàn bộ mặt đất dường như đều đang run rẩy dữ dội.

Vô số hòn đá, gạch, gỗ chất đống ở bên người đều bị một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố chấn động bay múa lung tung, rầm rầm rung động, giống như là một trận lốc xoáy đáng sợ trực tiếp nổ tung ở chỗ này.

Thân hình Giang Thạch cùng Lão tổ Vương Thị đều nhoáng lên một cái, bị một cỗ lực lượng khổng lồ vô biên đẩy lui ra ngoài, hung hăng rơi ở xa xa, cơ hồ là đồng thời phun ra một ngụm máu tươi.

Lão tổ Vương Thị vừa kinh vừa giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Giang Thạch, lại nhìn về phía một ngụm máu tươi hắn phun ra.

Hắn nhìn thấy gì?

Hắn cư nhiên bị con rệp này chấn thương?

Một con rệp ngay cả hoán huyết cũng chưa tới, cư nhiên chấn thương hắn?

Bên ngoài, vô số người lộ ra vẻ kinh sợ, không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả nữ tử thanh y, Kim Phật Tử trên ngọn cây cũng là đồng tử co rụt lại.

"Làm sao có thể?"

Nử tử thanh y mở miệng kêu thất thanh.

"Tốt, tốt, tốt một con rệp, ngươi làm cho lão phu càng thêm muốn giết chết ngươi, ta xem ngươi có thể chống đỡ mấy chiêu nữa!"

Lão tổ Vương Thị phẫn nộ hét lớn, tóc bạc đầu đầy đều cuồng vũ, khí thế trên người bắt đầu phun trào lần nữa.

"Lão súc sinh, cả nhà ngươi đều là rệp!"

Giang Thạch phẫn nộ gầm lên.

"Nghiệt súc, ta không muốn lại nói nhảm với ngươi, bây giờ ngươi mau đi chết cho ta, Nguyên Ma Quyết!"

Lão tổ Vương Thị đột nhiên rống to lên, thân hình vốn đã cực kỳ đáng sợ, giờ khắc này lại bắt đầu bạo khí, từng tầng khí lưu đáng sợ bắt đầu phun trào ra từ lỗ chân lông của hắn, khiến cho toàn bộ quần áo nửa người trên của hắn đều đang nhanh chóng xé rách, lộ ra da thịt màu xanh vàng bên trong giống, cực kỳ khủng bố.

Hoán Huyết Cảnh!

Mạnh không chỉ có tu vi hung hãn của bản thân!

Càng là có... Siêu phẩm võ học!

Siêu phẩm võ học, chỉ có đến trong tay cao thủ Hoán Huyết Cảnh mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.

Bởi vì thân thể của bọn họ đã trải qua cải tạo, không hề lo lắng bị năng lượng đáng sợ sinh ra khi thi triển siêu phẩm võ học xé rách, hơn nữa bởi vì tu vi cao thâm, cũng khiến cho bọn họ vận dụng siêu phẩm võ học so với Võ Thánh bình thường càng thêm thuần thục.

Đồng tử Giang Thạch hung hăng co rụt lại.

Siêu phẩm võ học: Nguyên Ma Quyết!

Siêu phẩm võ học gia truyền của Hoành Châu Vương thị!

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, khí tức của Lão tổ Vương Thị đang nhanh chóng tăng vọt, từng mảnh khí lưu điên cuồng gào thét, phát ra thanh âm chói tai, mặt đất bốn phương tám hướng đều đang nhanh chóng nứt ra...

Một cỗ áp lực đáng sợ trước nay chưa từng có trong nháy mắt xuất hiện ở trong lòng Giang Thạch.

Không thể do dự nữa!

Do dự hẳn phải chết!

Dù là lo lắng đồng thời thi triển hai môn siêu phẩm võ học sẽ làm cho gánh nặng đối với thân thể càng lớn, hắn cũng nhất định phải liều mạng.

-Hỗn Nguyên... Thần Chưởng!

Khuôn mặt Giang Thạch lạnh như băng, nhìn chằm chằm đối phương, nội tâm mặc niệm.

Bùm!

Trong nháy mắt, hai bàn tay của hắn bắt đầu lấy một loại tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng biến thành màu đen, giống như bị nhuộm sơn, lóe ra hàn quang bóng loáng.

Loại màu đen kịt này thậm chí bắt đầu nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ hai tay của hắn, một cỗ ba động mang tính hủy diệt không nói nên lời trực tiếp bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra từ hai bàn tay Giang Thạch, đá vụn dưới chân cũng bắt đầu tuôn rơi nhảy lên, giống như là bị khí cơ thần bí ảnh hưởng.

Giờ khắc này, lực lượng toàn thân của Giang Thạch lại bắt đầu điên cuồng tăng lên, có loại ảo giác huyết nhục sắp sụp đổ, rống to một tiếng, mang theo một cỗ khí tức hung hãn cuồng bạo, hung hăng phóng tới Lão tổ Vương Thị lần nữa.

Cùng lúc đó, Lão tổ Vương Thị cũng quát to một tiếng, thân hình giống như một con yêu thú đáng sợ, nhanh chóng vọt tới, trực tiếp đánh ra một chưởng về phía Giang Thạch.

Giang Thạch không né tránh chút nào, đồng dạng cũng vung ra bàn tay, hung hăng vỗ tới hướng đối phương.

Không phải là không muốn trốn, mà là trốn không thoát.

Lực lượng, khí cơ của hai người đều ngưng tụ đến mức tận cùng, khóa chặt thân thể đối phương, bất kể trốn thế nào cũng không thể trốn thoát, chỉ có liều mạng.

Bùm!

Trong tiếng nổ vang thật lớn, lòng bàn tay hai người khuếch tán ra một tầng sóng năng lượng mà mắt thường cũng có thể thấy được, hoàn toàn là do khí lưu cùng khí kình tạo thành.

Mặt đất dưới chân hai người đồng thời sụp đổ, nổ tung, xuất hiện từng đạo vết nứt đáng sợ, sau đó hai người rống giận một tiếng, trực tiếp bắt đầu lấy quyền đối quyền, lấy chưởng đối chưởng, bắt đầu điên cuồng đánh giết.

Lần đầu tiên, Giang Thạch gặp phải kình địch!

Không thể một kích tất sát!

Hai người đều đang thiểm chuyển xê dịch rất nhanh, tất cả đều hóa thành tàn ảnh, chỉ có thể nghe được từng đợt tiếng nổ vang Oanh Oanh Oanh khủng bố xuyên ra, không thể thấy rõ thân thể hai người.

Tất cả mọi người bên ngoài đều trừng to mắt, trong lòng run rẩy.

Giang Thạch cứng rắn đối chiến lão quái Hoán Huyết Cảnh, không rơi vào hạ phong!

Sao có thể thế được?

Hơn nữa, những nhân sĩ giang hồ trước đó mở miệng bán đứng Giang Thạch, để Lão tổ Vương Thị đánh chết Giang Thạch càng là run lẩy bẩy, hoảng sợ không hiểu, trong lòng hối hận thật sâu.

Ngay cả Nữ tử thanh y và Kim Phật Tử trên ngọn cây cũng hoàn toàn khiếp sợ.

Bởi vì Giang Thạch mạnh đã hoàn toàn vượt qua lẽ thường, đây không nên là lực lượng cấp Võ Thánh có khả năng phát huy ra.

Ầm ầm ầm ầm!

Đảo mắt đã đối oanh không biết bao nhiêu lần.

Vèo!

Sau một lần oanh kích cuối cùng, thân thể hai người đều hung hăng bay ngược ra ngoài, như tia chớp, nặng nề nện về phía sau, oanh oanh hai tiếng, đem mặt đất nện đến xuất hiện hai cái hố sâu thật lớn, đều là miệng lớn ho ra máu, thân bị trọng thương.

Trong lòng Lão tổ Vương Thị tràn ngập rung động, phẫn nộ cùng không cam lòng, toàn bộ lồng ngực đều lõm xuống, có thể nói vô cùng thê thảm, mảng lớn máu tươi đang chảy ra bên ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy bạch cốt sâm la ở bên trong.

Hắn đường đường là Hoán Huyết lão tổ, vậy mà không cách nào có thể đánh bại một tên vãn bối?

Chuyện này mà truyền ra ngoài, quả thực là sỉ nhục lớn lao.

Bùm!

Hắn đột nhiên xoay người mà lên lần nữa, trong ánh mắt có lửa giận thiêu đốt, tóc bạc đầu đầy đều vũ động lên, thê lương rống to: "Tiểu bối đi chết đi!"

Thân thể điên cuồng nhào tới lần nữa.

Bạn đang đọc [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân. của Giang Hồ Phong Trần Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    139

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!