Hướng khác.
Trong quân doanh thật lớn.
Triệu thanh đã sớm thuận lợi trở về, đem một màn trước đó kể lại một lần với Lục Trọng Sơn.
Lục Trọng Sơn sắc mặt cả kinh, nói: "Hắn thật sự chỉ dựa vào lực lượng thân thể, liền đuổi theo truy sát một đầu yêu thú cấp hai?"
Tướng lĩnh bên cạnh cũng đều lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Triệu Thanh.
Yêu thú cấp hai còn mạnh hơn cả võ giả Nhập Kình quan thứ mười một!
Triệu thanh tràn đầy ngưng trọng, gật đầu nói: "Quả thật như thế, nếu không tận mắt nhìn thấy, trăm triệu lần ta không thể tin được trong thiên hạ này lại thật sự có thể có người chỉ dựa vào lực lượng thân thể có thể sánh vai với yêu thú!"
Lúc ấy trên người Giang Thạch quả thật không có bất kỳ kình lực chấn động nào, nếu không hắn tuyệt đối có thể cảm giác rõ ràng.
Một khi võ giả vận dụng kình lực, nhất là võ giả tu vi càng mạnh vận dụng kình lực, mặt ngoài lỗ chân lông đều sẽ bị khí lưu bao phủ, muốn giấu diếm cũng không giấu được.
-Không được, nếu là đợi một thời gian, chờ tu vi của hắn tăng lên, chưa hẳn không thể sẽ là Mông Phóng thứ hai.
Lục Trọng Sơn ngưng giọng nói, "Hiện nay Đại Huyền thiên hạ, quần hùng nổi lên bốn phía, hỗn loạn một mảnh, sở dĩ còn chưa triệt để bị lật đổ, đơn giản là kiêng kỵ lực lượng Mông Móng, nếu có thể chiêu nhập người này vào dưới trướng, nghiêm túc bồi dưỡng, một ngày nào đó dùng hắn để chống lại Mông Phóng, tất nhiên sẽ có kỳ hiệu. ‘’
-Nhưng bây giờ tựa hồ hắn cũng không quá nhiệt tình đối với lời mời chào của ta.
Triệu thanh nhíu mày.
Việc quan trọng như vậy, hắn cũng không dám tiến hành bức bách.
Một khi bức bách quá chặt, rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, phản tác dụng.
Đến lúc đó đem hắn bức thành địch nhân, vậy phiền toái liền lớn.
"Hổ tướng như thế, tự nhiên mời chào cũng sẽ không dễ dàng, nếu không cũng sẽ không bị chúng ta gặp được!"
Lục Trọng Sơn mở miệng, hơi suy tư, nói: "Như vậy đi, ngày mai ta tự mình qua xem.’’
Tướng lĩnh bên cạnh đều là nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài có một vị quân sĩ cả người máu tươi, nhanh chóng xông vào trong trướng, ôm quyền quát: "Bẩm đại soái, Lục Lâm quân, Hồng Cân quân tiến công quy mô lớn, phân biệt từ hai cánh trái phải của ta đang nhanh chóng đánh tới!"
-Cái gì?
Trong con ngươi Lục Trọng Sơn trực tiếp bắn ra hai đạo hàn quang, nhanh chóng đứng dậy, nói: "Lục Lâm quân cùng Hồng Cân quân liên thủ?’’
Đông đảo tướng lĩnh bên cạnh cũng đều giận dữ, đằng đằng sát khí, lập tức vọt tới.
"Đại soái cẩn thận Phong Châu quân, Phong Châu quân vẫn chưa động, rất có thể sẽ nhân cơ hội làm ngư ông đắc lợi!"
Một bên Triệu Thanh lao ra, một bên mở miệng nhắc nhở.
Ở địa giới Phong Châu, vô luận Nghĩa Minh quân bọn họ cũng được, hay là Lục Lâm quân cũng được, đều là quân khởi nghĩa.
Quân đội triều đình chính quy cũng chỉ có Phong Châu quân.
Giờ phút này bọn họ đã khởi nghĩa súng ống đạn dược, chỉ cần Phong Châu quân không ngốc, nhất định sẽ nhân cơ hội tập kích giết chết bọn họ, làm không tốt lần này bọn họ sẽ gặp phải tình huống ba mặt giáp công.
Cả quân doanh trong nháy mắt rung chuyển.
···
Trong thôn xóm.
Giang Thạch đã sớm đem yêu thú khổng lồ kia kéo vào sân.
Toàn bộ người thôn xóm sôi trào một mảnh, đám người hội tụ, vây kín xung quanh, tất cả đều đang vây quanh sân quan sát.
Tiếng nghị luận huyên thuyên, không ngừng vang lên.
-Đây là con yêu thú kia, hình thể thật đáng sợ!
-Yêu thú này thật sự đã chết? Vì sao thân thể nó còn đang run rẩy!
-Triệu lão tứ đã chết, Lưu Năng cũng đã chết, đều là bị yêu thú này dùng móng vuốt xé a!
-Lưu đại đầu cũng đã chết...
···
Trưởng thôn Lưu Phong tiến vào sân của Giang Thạch trước tiên, nhìn thi thể yêu thú vô cùng khổng lồ trước mắt, cực kỳ chấn động.
Nhìn hình thể này, chỉ sợ đã là cấp độ yêu thú cấp hai rồi.
-Thôn trưởng, trong cơ thể yêu thú này có chân huyết hay không?
Giang Thạch mở miệng hỏi.
-Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, cần phải mổ ra mới có thể biết được.
Trưởng thôn trả lời.
-Vậy thì mổ ra đi.
Giang Thạch đáp lại, xoay người đi lấy dao.
Thôn trưởng bỗng nhiên phản ứng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía thôn dân:
Trực tiếp quát lớn: "Đang nhìn cái gì? Còn không mau đi! Đi mau!’’
Sau khi hắn quát lui thôn dân, Giang Thạch đã sớm lấy ra một cây đao từ trong phòng.
-Giang huynh đệ, chân huyết yêu thú này vô cùng hiếm thấy, yêu thú có thể ngưng tụ thành chân huyết, trong bụng nó đều có một cái túi máu, là dùng để chuyên môn chứa đựng chân huyết, ngươi ra tay phải nhẹ một chút, vạn nhất làm rách túi máu, chân huyết văng khắp nơi, tổn thất liền lớn.
Thôn trưởng nhắc nhở, nói: "Còn có, cũng không phải yêu thú càng lớn, liền nhất định sẽ có chân huyết, việc này còn phải dựa vào xác suất, điểm này trước đó ta đã nói với ngươi.’’
Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu, trực tiếp đâm đơn đao chọc vào bụng yêu thú.
Tuy rằng phòng ngự của con yêu thú này cực kỳ cứng cỏi, nhưng mà dưới lực lượng của hắn vẫn bị xuyên thấu dễ dàng, sau đó dưới một loạt thao tác của hắn, bụng yêu thú bắt đầu chậm rãi phá mở.
Rất nhanh số lớn nội tạng chảy xuôi đi ra, mùi máu tanh cực kỳ gay mũi, từng đống ruột chen chúc cùng một chỗ, buồn nôn nói không nên lời.
Giang Thạch vươn bàn tay ra, chậm rãi sờ vào bụng.
Một lát sau, ánh mắt lóe lên, lộ ra dị sắc.
-Thế nào? Tìm được chưa?
Trưởng thôn hỏi.
-Hình như có cái gì đó, giống như là u thịt, to bằng nắm tay.
Giang Thạch mở miệng.
-Túi máu, vậy khẳng định là túi máu!
Trưởng thôn ánh mắt sáng lên.
Giang Thạch lập tức dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nội phủ, đưa đơn đao vào, dọc theo bốn phía khối u thịt này, trực tiếp cắt xuống.
Không bao lâu, một cái túi máu lớn bằng nắm tay người lớn đã bị hắn lấy ra, bề ngoài rất là no đủ, lóe ra hồng quang nhàn nhạt, như là một cái túi nước, bên trong tràn ngập chất lỏng.
-Cái này cũng quá ít đi? Một con yêu thú lớn như vậy chỉ có chút chân huyết này?
Giang Thạch hỏi.
"Chân huyết cực kỳ hiếm thấy, không phân chia theo hình thể cùng độ mạnh yếu của yêu thú, có đôi khi yêu thú tiểu hình thể nói không chừng cũng sẽ có túi máu cỡ lớn, hơn nữa không nên xem thường túi máu nhỏ này, túi máu này có giá trị ngàn vàng!"
Thôn trưởng ngưng giọng nói.
Giang Thạch ước lượng, chuẩn bị đêm nay sẽ dùng.
Tuy rằng ít thì ít, nhưng so với lần trước thôn trưởng cho hắn thì đã nhiều hơn rất nhiều.
Nếu là sử dụng nó đi tu luyện 【 thiết thạch thân 】 khẳng định còn có thể đột phá.
Hơn nữa đối với thân pháp, hắn nhất định phải mau chóng tu luyện một môn.
Hôm nay chiến đấu để cho hắn thấy rõ khuyết điểm của mình.
Một con yêu thú cư nhiên có thể thả diều chính mình, còn trào phúng qua lại, nếu không phải gặp phải Triệu Thanh tương trợ, chỉ sợ hôm nay thật sự để nó chạy mất.
Nếu là mình có một môn thân pháp, tuyệt đối sẽ không bị động như vậy.
Bất quá thân pháp lại khác ngạnh công rất nhiều, cho dù luyện được, cũng cần kình lực cường đại để vận chuyển mới được, đây lại là vấn đề bản chất.
Tu vi! Ta nhất định phải mau chóng tăng tu vi lên.
Giang Thạch nhíu mày.
Tu vi bây giờ của hắn chỉ là Nhập Kình quan thứ ba.
Tu vi như vậy, có thể thi triển thân pháp mấy lần đây?
Phỏng chừng chạy không được bao lâu, kình lực sẽ tiêu hao không còn, cuối cùng còn phải lần nữa dựa vào man lực.
Không chỉ có 【 Thân Pháp Như Hình Với Bóng】 cần kình lực hùng hậu làm cơ sở, rất nhiều loại võ học ngạnh công khác cũng đều cần kình lực làm cơ sở.
Lực lượng này tương đương với nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp.
Xem ra phải tìm thời gian, mau chóng chuẩn bị chút Nhập Kình đan.
Giang Thạch thầm nghĩ.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được thân thể truyền đến cảm giác chua xót tê dại lần nữa, ánh mắt chợt lóe, mở ra mặt bảng nhìn lại.
Chỉ thấy giá trị danh vọng vừa nhìn lại bắt đầu tăng lên.
Nó nhanh chóng leo lên 5380 từ mức 5160 trước đó.
Tăng thêm 220 điểm.
‘’Triệu Thanh bọn họ sau khi trở về cũng đang tuyên truyền thanh danh của ta, cho nên khiến cho giá trị danh vọng của ta tăng lên lần nữa?"
Giang Thạch ngạc nhiên.
Chỉ dựa vào chừng trăm hộ thôn dân của tiểu trấn này là không có khả năng cung cấp nhiều như vậy.
Xem ra quân đội quả thật là một nơi tốt.
Càng là khu vực đông người, giá trị danh vọng tăng lên càng nhanh.
Nhưng là hết lần này tới lần khác mặt bảng này của hắn lại vô cùng quái dị, để cho hắn chiếm được thiên phú Long Tượng, dưới tình huống sở hữu thiên phú Long Tượng, tìm một nơi nào đó cẩu xuống mới là lựa chọn tốt nhất.
Cho nên giờ phút này trong lòng của hắn cũng cực kỳ mâu thuẫn, chỉ có thể một cái điểm giới hạn ở giữa hai lựa chọn là cẩu cùng không cẩu, nói như vậy, vừa sẽ không quá nguy hiểm, lại có thể thu hoạch giá trị danh vọng.
"Giang huynh đệ, thi thể yêu thú không chỉ có túi máu là giá trị liên thành, túi mật, cốt tủy, đều là đồ tốt khó được, nếu là cầm đến Võ Thị đi bán, đều là giá trị xa xỉ."
Thôn trưởng đột nhiên nói.
Võ Thị?
Giang Thạch lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: "Cái gì là Võ thị?’’