Chương 4: [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân.

Tay không nhổ cây Liễu!

Phiên bản dịch 8795 chữ

Trong sân đơn sơ.

Trên một cái bàn bị hỏng.

Tất cả rượu và thức ăn đều đã dọn xong.

Giang Thạch lần lượt để cho Lưu Tứ nếm thử một lần, sau khi xác định không có hạ độc, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, yên tâm ăn.

Mấy người sắc mặt xấu hổ, ở một bên lẳng lặng nhìn.

"Đúng rồi Lưu Tứ, hỏi ngươi một chuyện, nên như thế nào mới có thể trở thành đệ tử nội môn?

Giang Thạch vừa gặm đùi gà, vừa mở miệng hỏi.

-Giang đại ca, ngài bây giờ có thể xin, chỉ cần luyện ra long xà kình, trải qua quản sự nghiệm chứng liền lập tức có thể trở thành đệ tử nội môn.

Lưu Tứ vội vàng mở miệng.

-Vậy sao?

Giang Thạch nhíu mày.

Hắn thật ra muốn xin nhưng đây không phải còn chưa luyện thành long xà kình sao?

-Ngoài ra, còn có phương pháp nào khác không?

-Cái này...... Tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm.

Lưu Tứ ngượng ngùng nói.

-Ngươi nói nếu trời sinh thần lực, có thể trở thành đệ tử nội môn hay không?

Giang Thạch lại hỏi.

-Cái này...... không rõ lắm.

Lưu Tứ đáp lại.

Mấy người khác cũng đều là vẻ mặt xấu hổ.

Giang Thạch lộ ra vẻ suy tư.

Xem ra tốt nhất là đợi thêm một thời gian nữa mới được.

Cũng được, chờ thêm thì chờ thêm đi.

Dù sao mỗi ngày lực lượng của mình đều sẽ tăng lên.

Đến lúc đó tích góp từng tí một thành lực lượng mười vạn cân, còn thành cái đệ tử nội môn cái lông gì?

Cho dù chưởng môn tự thân đến mời mình, mình cũng không đi!

Bất quá điểm không tốt duy nhất chính là đợi ở khu vực ngoại môn, giá trị danh vọng tích góp từng tí một quá chậm.

Khoảng cách mở khóa thiên phú tiếp theo, không biết phải chờ ngày tháng năm nào.

Giang Thạch trực tiếp cúi đầu ăn.

Mấy người Lưu Tứ nhìn mà thèm thuồng không thôi, bụng kêu ùng ục.

Giang Thạch nhướng mày, nói: "Ngồi đi, cùng uống hai chén.’’

Dù sao nhiều đồ ăn như vậy, hắn cũng ăn không hết.

-Không dám không dám.

Mấy người Lưu Tứ vội vàng xua tay.

-Làm gì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, để các ngươi ngồi liền ngồi.

Giang Thạch trầm giọng nói.

-Vâng vâng.

Một đám người rất nhanh liền ngồi xuống.

Một bữa rượu và thức ăn uống xong, tất cả đều uống đến mơ hồ, xưng huynh gọi đệ.

"Giang lão đại, ngươi yên tâm, từ nay về sau, việc làm ruộng, không nhọc ngươi tự mình xuống đất, chúng ta sẽ giúp ngươi làm thật tốt, liền ngay cả vào thành bán lương thực cũng có thể do chúng ta tự mình cống hiến sức lực, lão nhân gia ngài sau này có bất cứ chuyện gì, chỉ cần phân phó một câu, các tiểu đệ xông pha khói lửa, sẽ không tiếc!"

Lưu Tứ ợ rượu, mở miệng nói.

-Đúng, Giang lão đại cứ yên tâm, ngày mai chúng Ta sẽ trồng lúa cho ngươi!

-Xem biểu hiện của chúng ta đi.

Tiểu đệ bên cạnh nhao nhao vỗ ngực.

Giang Thạch mặc kệ bọn họ, chỉ lo uống rượu dùng bữa.

Một bữa cơm ăn hơn nửa canh giờ.

Mấy người Lưu Tứ mới chóng mặt rời khỏi nơi đây.

Ngược lại Giang Thạch, cùng bọn họ uống cũng không sai biệt lắm nhưng lại một chút cũng không thấy say.

Điều này làm cho hắn rất là hồ nghi.

Chẳng lẽ sau khi khí lực của mình tăng nhiều, tốc độ trao đổi chất cũng nhanh hơn rất nhiều, cồn khó có thể phát huy tác dụng?

Giang Thạch thừa dịp ăn uống no đủ, lại đùa giỡn long xà kình ở trong sân.

Sáng sớm hôm sau.

Mấy người Lưu Tứ liền vào trong thành mua giống, chỉ trong một ngày đã trồng lại những mấy mấu ruộng bị tàn phá.

Những đệ tử ngoại môn khác nhao nhao nhìn, âm thầm líu lưỡi.

Mấy người Lưu Tứ này là điển hình của vô lại rách da, bình thường không ai là không dám chọc, bây giờ đối mặt với Giang Thạch đã luyện thành long xà kình, chỉ trong một ngày đã bị thu thập đến thành thật.

Cảm giác có lực lượng, quả thật là tốt......

Thời gian trôi qua.

Trong lúc những đệ tử ngoại môn khác mỗi ngày vất vả cần cù lao động, Giang Thạch bên này, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện võ kỹ.

Hổ hổ sinh phong, bất tri bất giác, đã là mười ngày trôi qua.

Bất quá mười ngày qua, long xà kình của hắn vẫn không có luyện ra bất cứ cảm giác gì.

Điều này làm cho Giang Thạch rất là buồn bực.

Chỉ sợ một là có liên quan đến tư chất của nguyên chủ, hai là có vẫn đề liên quan đến bí tịch Long Xà kình này.

Giang Thạch thầm nghĩ.

Nguyên chủ đã trải qua kiểm tra đo lường của trưởng lão Chân Võ Quan, xác định không có thiên phú luyện võ, lúc này mới bị đày đến đây làm đệ tử ngoại môn, đủ để nói rõ căn cốt của nguyên chủ kém cỏi.

Hơn nữa long xà kình quá mức đại khái hóa, cho nên ngắn ngủn mười ngày, căn bản luyện không ra cảm giác gì.

Tuy rằng Long Xà kình chưa nhập môn, nhưng khí lực của hắn lại tăng thêm một ngàn cân.

Đạt tới trình độ khủng bố 3000 cân!

Nắm tay khẽ động, liền có lực lượng bài sơn đảo hải.

Trưa hôm đó.

Mấy tên lưu manh Lưu Tứ, lần nữa xách không ít rượu ngon thức ăn ngon đến bái phỏng Giang Thạch.

Một đám người ngồi vây quanh gốc cây liễu méo mó trong sân, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

-Giang lão đại, lâu như vậy sao ngài còn không muốn đi vào nội môn?

Lưu Tứ tò mò cười nói.

-Đúng vậy, Giang lão đại, nếu ta luyện được Long xà kình như ngài, tuyệt đối một ngày cũng ngồi không yên, đã sớm đi vào nội môn rồi.

-Chính là, vừa vào nội môn, từ nay về sau vận mệnh sẽ hoàn toàn bất đồng, sẽ trở thành người trên người chân chính.

Những tên lưu manh khác nhao nhao mở miệng.

-Ăn cơm của các ngươi, ăn cơm cũng không chặn được miệng các ngươi.

Giang Thạch vẻ mặt lãnh đạm.

Mẹ nó, nếu có thể trở thành đệ tử nội môn, hắn còn có thể ở lại chỗ này làm đệ tử ngoại môn?

Mấu chốt là hắn không luyện thành Long xà kình!

Ai biết thượng tầng Chân Võ Quan khảo hạch có nghiêm hay không?

Nếu thật sự gặp phải loại cứng đầu này, không luyện ra Long xà kình thật đúng là sẽ không cho ngươi trở thành nội môn, kết quả mất mặt vẫn là chính hắn.

Một đám lưu manh nhao nhao cười mỉa, không dám tiếp tục hỏi nhiều.

-Này!

Một trận gió lớn thổi tới, tơ liễu bay múa lung tung,

Một lượng lớn tơ liễu rơi xuống trên thức ăn phía dưới.

Một đám lưu manh nhao nhao kinh hô, vội vàng đứng dậy nhanh chóng che lại.

Giang Thạch nhướng mày, ngẩng đầu lên, nhìn về phía cây liễu trên đỉnh đầu, một trận phiền não xông lên đầu.

-Tránh ra!

Hắn vỗ bàn, mở miệng quát.

Một đám lưu manh hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, nhao nhao nhìn về phía Giang Thạch.

"Đem cái bàn đi."

Giang Thạch quát lạnh một tiếng.

-Vâng vâng, mau chuyển đi!

Lưu Tứ không biết ý của Giang Thạch, nhưng vẫn nhanh chóng kéo mấy người với cái bàn ra.

Giang Thạch đi tới gần gốc liễu nghiêng cổ này, sắc mặt lạnh lùng, tiện tay vỗ vỗ thân cây liễu, nhất thời chấn động đến toàn bộ cây liễu lắc lư qua lại.

Trong lòng hắn hừ lạnh, trực tiếp cúi thắt lưng xuống, hai tay ôm lấy, một tay ôm lấy thân cây liễu lệch cổ, bàn chân đạp trên mặt đất, đột nhiên quát to một tiếng, ầm một tiếng, mặt đất dưới chân nứt ra, tất cả mạch máu toàn thân đều hiện ra, tựa như từng con giun đất thô to, dữ tợn cực kỳ đáng sợ.

Đứng lên!

Bùm! Bùm! Oanh......

Từng đợt tiếng nổ vang khủng bố phát ra, toàn bộ mặt đất tựa hồ run rẩy rất nhỏ, từng khối đất liên tiếp nổ tung, rễ cây gãy từ trong lòng đất chậm rãi hiện lên.

Mấy người Lưu Tứ đều trợn mắt há hốc mồm, lộ ra vẻ kinh hãi.

Miệng há to đến mức có thể nhét lọt một quả trứng gà.

"Mẹ... mẹ ơi, rút ra rồi!"

-Giang lão đại nhổ lên rồi!

-Giang lão đại uy vũ!

···

Toàn bộ cây liễu to bằng thắt lưng trẻ con, cắm rễ đã bảy tám năm, vững trãi không thể lay chuyển lại bị Giang Thạch nhổ lên giống như nhổ cọng hành từ dưới lòng đất, điều này ai dám tưởng tượng?

-Người luyện ra Long xà kình thật đáng sợ như vậy sao?

Ầm ầm!

Toàn bộ cây liễu thô to bị Giang Thạch nhổ lên triệt để từ dưới đất, gân xanh toàn thân nổi lên, nhiệt huyết bắt đầu khởi động, lá liễu đầy cây bay múa lung tung, tiện đà hai tay hắn phát lực, đem toàn bộ cây liễu thô to trực tiếp giơ cao lên đỉnh đầu, không khỏi hào hùng dâng lên, trong miệng nhịn không được cười ha ha.

-Ha ha ha......

Từng đợt tiếng cười điên cuồng, chấn động sân nhỏ.

Tất cả lưu manh đều che lỗ tai, cảm thấy từng đợt đau đớn, càng kinh hãi vô cùng.

-Đi!

Giang Thạch gầm lên một tiếng, nhẹ nhàng đẩy về phía tường, toàn bộ cây liễu thô to nhất thời bay ngang qua, ầm một tiếng, nặng nề rơi vào tường đất bên cạnh.

Giang Thạch vô cùng hài lòng, hai tay vỗ nhẹ, cảm giác được trong cơ thể vẫn có lực lượng vô tận sử dụng không hết.

-3000 cân cự lực, quả nhiên khủng bố!

-Cũng không biết 3000 cân cự lực này tương đương với Nhập Kình quan thứ mấy?

-Bất quá thân thể này của ta thật sự quá gầy yếu.

Giang Thạch nhíu mày.

Bây giờ hình thể của hắn cùng với hình thể lúc vừa mới xuyên qua kia cơ hồ là giống nhau như đúc, không có chút thay đổi nào.

Vẫn gầy như que củi, mặt như quỷ bệnh!

"Giang lão đại, ngài có thần lực như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nếu như lại phối một thanh vũ khí, nhất định sẽ càng thêm khủng bố!"

Lưu Tứ vẻ mặt chấn động, đi tới gần, mở miệng nói.

-Đúng vậy, Giang lão đại, phối một thanh vũ khí, không ai có thể ngăn cản!

-Giang lão đại thần uy vô địch!

Những tên lưu manh khác nhao nhao mở miệng.

Bạn đang đọc [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân. của Giang Hồ Phong Trần Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    357

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!