Chương 65: [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân.

Thánh giáo!

Phiên bản dịch 8955 chữ

Thời gian trôi qua.

Trong bóng đêm đen kịt, chiến trường vẫn vô cùng hỗn loạn, các loại tiếng la hét, tiếng lao nhanh loạn thành một đoàn, thỉnh thoảng truyền đến từ xa.

Một đêm trôi qua. Kinh tâm động phách.

Cho đến khi mặt trời ló dạng, chân trời tờ mờ sáng, động tĩnh xa xa mới bắt đầu dần dần dừng lại.

Ngay lúc này.

Trong rừng rậm.

Đám người Lục Trọng Sơn vẫn ngồi xếp bằng, còn chưa tỉnh lại.

Từng tia mặt trời màu vàng sậm dâng lên từ phía chân trời, chiếu vào trong rừng, mang đến sức sống bừng bừng cho một ngày mới.

Cách bên ngoài đám người Lục Trọng Sơn mười thước, Giang Thạch nhíu mày, cũng là một đêm không ngủ, đang yên lặng nghiên cứu một môn tuyệt học khác trên người.

Đại Xích Dương thần chưởng!

Với tư cách là một môn chưởng pháp phối hợp của 【 Xích Dương Đoán Thể Quyết 】 , toàn bộ chưởng pháp tại trên phương diện biến hóa thì không có gì phức tạp lắm, chú yếu chính là một cái nguyên lý thẳng tới thẳng lui, uy lực cực lớn.

Thường thường đánh ra một chiêu, địch quân cũng đã trọng thương ngã gục, căn bản không cần dùng đến chiêu thứ hai.

Cho nên bộ chưởng pháp này rốt cuộc mạnh bao nhiêu, rất khó nói rõ.

Một đêm trôi qua, Giang Thạch đã được nắm giữ sơ lược toàn bộ môn chưởng pháp này.

Đại Xích Dương Thần Chưởng cùng Xích Dương Đoán Thể Quyết đều giống nhau, đều là tuyệt học phải lấy ngoại công thôi động, mà【 Xích Dương Đoán Thể Quyết 】 của Giang Thạch đã sớm viên mãn, tu luyện Đại Xích Dương Thần Chưởng tự nhiên cũng là nước chảy thành sông.

Ánh mắt của hắn nhìn về phía bảng điều khiển trước mắt.

"Lực lượng 19500 cân, giá trị danh vọng cũng đã thăng thêm được 30 điểm, tiền đồ vô lượng, chân chính tiền đồ vô lượng a!"

Trong lòng Giang Thạch cảm khái.

Chỉ cần năm ngày nữa là lực lượng thân thể đơn thuần của hắn có thể đạt tới trình độ hai vạn cân.

Đến lúc đó, một khi vận chuyển Xích Dương Đoán Thể Quyết, vậy có thể nhất cử đạt tới trình độ cự lực 3 vạn cân.

Nếu là lại có thể thu được【 man tượng thần công 】từ chỗ Lục Trọng Sơn, nói không chừng lực lượng có thể đột phá đại quan bốn vạn cũng không phải là không có khả năng.

Hơn nữa ngay cả giá trị danh vọng bây giờ cũng đã sắp đạt tới một vạn.

Phỏng chừng lại làm ra một kiện đại sự khiếp sợ toàn bộ võ lâm Phong Châu, hắn liền có thể mở khóa thiên phú thứ hai.

"Bất quá toàn bộ đại sự ở Phong Châu thời gian qua, trên cơ bản đều đã bị ta làm qua một lần, sau này cho dù lại làm ra những việc tương tự, chỉ sợ cũng sẽ không cung cấp được nhiều giá trị danh vọng như ban đầu."

Giang Thạch âm thầm nhíu mày.

Cái này thật khó làm.

Nếu thật sự không được, chỉ có thể tạm thời rời khỏi Phong Châu.

Hắn tắt bảng điều khiển, vươn người đứng lên khỏi mặt đất, nhìn thoáng qua đám người Lục Trọng Sơn vẫn còn đang chữa thương, chuẩn bị thử xem uy lực của Xích Dương Thần Chưởng này.

Đột nhiên thân thể của hắn căng thẳng, từng cỗ huyết khí cường thịnh tuôn ra từ toàn thân, trực tiếp không ngừng quán thâu vào trong toàn bộ cánh tay phải, toàn bộ lòng bàn tay phải bắt đầu nhanh chóng nóng lên, nóng lên, trong nháy mắt toàn bộ cánh tay phải trở nên đỏ bừng, toát ra từng tia khói nóng, giống như sắt bị nung đỏ, ẩn chứa uy lực tuyệt cường.

Hắn lộ ra dị sắc, nhìn về phía tay phải đã đỏ lên, có thể rõ ràng cảm giác được bên trong toàn bộ tay phải ẩn chứa một loại lực lượng không giống bình thường.

Khó trách trong sách ghi lại, một khi đem một chưởng này luyện đến cực hạn có thể đánh xuyên Tấn Thiết, Xích Dương thần chưởng quả nhiên quái dị.

Bùm!

Bàn tay hắn đánh ra, trực tiếp rơi vào trên một thân cây ở một bên, lập tức đánh cho toàn bộ thân cây lay động kịch liệt, lá cây lập tức lấy một loại tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng uể oải, khô vàng.

Trong nháy mắt nhanh chóng tróc ra, rầm rầm rung động, biến thành một cái cây khô.

Ngoại trừ bề mặt thân cây lộ ra một dấu tay đen xì, còn lại nhìn thấy một chút bất thường nào.

Nhưng nếu là chẻ thân đại thụ này ra từ chính giữa, sẽ rõ ràng phát hiện, toàn bộ thân cây đã hoàn toàn bị đốt cháy từ bên trong, tất cả sinh cơ đã đoạn tuyệt toàn bộ.

Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu, cảm giác được coi như không tệ.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn khẽ động, nghe được từng đợt thanh âm phá không truyền đến từ xa, không khỏi quay đầu lại quan sát.

Chỉ thấy trong rừng sâu rậm rạp, lá rụng bay múa, thanh âm gào thét, tựa hồ có một đám người đang cực nhanh tiếp cận nơi này.

-Nhanh lên!

Liên tục hơn mười đạo thân ảnh mặc hắc y thoáng cái đã vọt ra từ trong rừng rậm, tất cả hắc y nhân đều che mặt, ánh mắt lấp lánh, cầm trường đao, trường kiếm trong tay, chạy đến gần đám người Lục Trọng Sơn.

Hai người Triệu Thanh và Lục Thừa Thiên đang cẩn thận hộ pháp lập tức biến sắc, nhanh chóng lao ra, mở miệng quát: "Ai?’’

Lục Trọng Sơn đang nhắm mắt ngồi xếp bằng ở phía sau, cũng chậm rãi mở hai mắt ra, để lộ ra ánh sáng lạnh nhè nhẹ, nhìn về phía người tới.

-Lục Trọng Sơn, xem ra mạng của ngươi còn rất lớn, vòng vây như vậy mà còn có thể bị ngươi đột phá thoát đi, thật sự không đơn giản.

Hắc y nhân cầm đầu cười khẽ, thân hình cao lớn, tay không tấc sắt, nhìn về phía Lục Trọng Sơn.

Dáng người của hắn rất cân xứng, sống lưng thẳng tắp như súng, có loại cảm giác thân hình tỉ lệ vàng.

-Ngươi là người phương nào? Giấu đầu lộ đuôi, ngay cả bộ mặt thật cũng không dám lộ sao?

Lục Trọng Sơn lạnh giọng hỏi.

-Ta? Ha ha ha, ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, Lục đại soái vẫn là không nên biết cho thỏa đáng, chỉ cần biết chúng ta là tới là để tiễn Lục đại soái lên đường là được.

Hắc y nhân cầm đầu cười nói.

-Làm càn!

Triệu Thanh giận tím mặt.

Những quân sĩ khác bên cạnh Lục Trọng Sơn cũng tức giận, đều lắc lư đứng dậy.

-Một đám tàn binh bại tướng, cũng xứng phát ngôn cuồng vọng.

Hắc y nhân dẫn đầu lộ ra vẻ châm chọc, nói: "Lục Trọng Sơn, để cho ta xem sau khi ngươi thi triển cấm pháp Huyết Cấm còn có thể lưu lại mấy thành thực lực?"

Vù!

Một khắc hắn cũng không muốn chậm trễ, thân thể xông lên, trực tiếp phóng đến hướng của Lục Trọng Sơn, giơ tay đánh tới một chưởng.

Triệu Thanh biến sắc, không chút nghĩ ngợi, nhanh chóng nghênh đón, vỗ một chưởng.

Bùm!

Phốc xuy!

Đối mặt một cái, Triệu Thanh cuồng phun máu tươi, cánh tay gãy lìa, thân thể bay ngược ra ngay tại chỗ, nện ở xa xa.

-Triệu Thanh!

Trong mắt Lục Trọng Sơn hiện lên sát cơ lành lạnh, lại nhìn thấy hắc y nhân cầm đầu sau khi dùng một chưởng vỗ bay Triệu Thanh, thân hình không hề lay động, tiếp tục lao về phía mình.

Khuôn mặt hắn âm trầm, khí tức bộc phát, huyết quang hiện lên trên cánh tay, trực tiếp nhanh chóng lao ra, hung hăng vỗ tới một chưởng về hướng người tới.

Bốp!

Một tiếng động kinh thiên vang lên, quanh quẩn bốn phía.

Khu vực phương viên hai ba thước xung quanh hai người đều đang lắc lư, bang bang rung động, các loại loạn thạch, cỏ cây bay múa chung quanh.

Sau một chiêu, Lục Trọng Sơn cùng Hắc y nhân đồng thời biến sắc, nhanh chóng lui ra ngoài.

Chẳng qua lúc Lục Trọng Sơn rút lui, sắc mặt rất nhanh đã ửng hồng, bắt đầu miệng mũi chảy máu, sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, thân thể lung lay lắc lư, thương thế lúc trước vừa mới áp chế xuống, lại bắt đầu cắn trả một lần nữa.

Không chỉ vậy.

Hắn bỗng nhiên biến sắc, nhìn về lòng bàn tay vừa mới đối chưởng với đối phương.

Chỉ thấy toàn bộ lòng bàn tay phải của hắn đều đã đổi màu sắc, đang nhanh chóng đỏ lên, hiện ra từng đạo văn lạc kỳ dị, nhanh chóng hình thành một đồ án ánh mắt màu huyết sắc, giống con mắt như đúc.

-Ngươi...... Thị Huyết Tu La Chưởng!

Hắn lộ ra vẻ kinh hãi, quả thực không dám tin, nhìn về hướng hắc y nhân cầm đầu, thất thanh nói: "Người thánh giáo, điều này không có khả năng!"

Dường như hắn đã phát hiện ra một bí mật lớn.

-Hắc hắc......

Hắc y nhân cầm đầu bị Lục Trọng Sơn trực tiếp chấn lui bốn năm thước, cánh tay mỏi nhừ, cẩn thận lắc lắc cổ tay, lộ ra nụ cười nồng đậm, nói:

"Không có gì là không có khả năng, không hổ là người mà [Ngũ Hành Đường] đã từng nhìn trúng, thực lực quả nhiên đủ mạnh, bất quá thương thế của ngươi cũng quả nhiên là nghiêm trọng hơn so với ta tưởng tượng, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra thực lực Võ Thánh đệ nhất thang, Lục Trọng Sơn, một kích giống như vậy, ngươi còn có thể phát ra mấy lần?"

‘’Phụ tử chúng ta trung thành và tận tâm với Thánh giáo, tại sao phải đối xử với chúng ta như vậy?"

Lục Trọng Sơn mở miệng gầm lên.

‘’Cha con các ngươi quá mức nhảy thoát, vượt qua khống chế, cho nên Thánh giáo chuẩn bị tìm người thay thế các ngươi!"

Hắc y nhân cầm đầu lạnh lùng mở miệng.

-Sẽ không, sẽ không!

Lục Trọng Sơn gầm lên, bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn về phía đối phương lần nữa, lạnh giọng nói: "Ta biết rồi, ngươi đang giả mạo mệnh lệnh của Thánh giáo, nếu Thánh giáo thật muốn giết phụ tử chúng ta, không thể sẽ chỉ phái một mình ngươi tới đây, ngươi là ai phái tới?"

-Lục Trọng Sơn, ngươi chết sớm đi!

Ánh mắt của hắc y nhân cầm đầu lạnh như băng, đột nhiên nhanh chóng vọt tới, giơ tay liền đánh ra một chưởng.

Lục Trọng Sơn rống giận một tiếng, lại hung hăng vỗ một chưởng về phía hắc y nhân cầm đầu.

Bạn đang đọc [Dịch] Mỗi Ngày, Khí Lực Của Ta Tăng Trưởng 100 Cân. của Giang Hồ Phong Trần Khách

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    153

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!