"Đúng thế, tương lai tôi còn muốn tiến vào làng giải trí đấy, tiền đồ của tôi đều bị các người hủy hoại rồi, các người bồi thường nổi không?!"
Lâm Dật đi qua, nói ra:
"Cậu học sinh, với ngoại hình này của cậu mà sau này muốn tham gia vào làng giải trí là chuyện không thể nào."
Cố Tĩnh Thư cố nén ý cười, điều này nói cũng quá trực tiếp rồi.
Hiện tại, những vị phụ huynh này nguyên một đám đúng là có chút nhìn không rõ thực tế, đến cả Lâm Dật đẹp trai như vậy, còn chưa nói tham gia vào làng giải trí đây, huống chi là những người khác.
"Cậu có ý tứ gì, ý nói con trai tôi lớn lên xấu trai có phải không!"
Mẹ của nam học sinh kêu ầm lên.
"Hai người các cậu cũng không nhìn lại đức hạnh của chính mình một chút xem? Lại có dạng ý nghĩ không thực tế như vậy, ăn uống nhầm thứ gì sao?"
"Tôi nói cho cậu biết, ít nói những thứ vô dụng kia đi. Nếu như hôm nay các người không cho một cái thuyết pháp hợp lý, vậy thì việc này không xong đâu!"
"Dựa vào cái gì không xong!"
Khổng Tĩnh nói ra:
"Rõ ràng là cậu ta bắt nạt tôi trước."
"Bắt nạt mày thì sao, cái loại nghèo hèn như bọn mày, có thể học cùng lớp với con tao đã là vinh hạnh của mày rồi, bị bắt nạt cũng phải chịu lấy. . ."
Ba!
Lâm Dật không nói chuyện, đi lên tát một cái vào mặt người phụ nữ kia bằng bàn tay rắn chắc.
"Cậu, cậu lại dám đánh tôi!"
Người phụ nữ bụm mặt, trợn trừng tròng mắt, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Dật sẽ ra tay.
Cố Tĩnh Thư lắc đầu, mấy vị đại thiếu gia giống như Lâm Dật có mấy người tính khí tốt?
"Đánh cô là nhẹ, nếu như còn không giữ mồm giữ miệng, các người khả năng đều phải vào bệnh viện."
"Cô giáo Cố, cô nhìn xem. Phụ huynh học sinh của cô lại ngang nhiên đánh người ở trường học, việc này có phải cô nên xử lý hay không? Nếu như không cho chúng tôi một cái thuyết pháp, tôi sẽ đi gặp hiệu trưởng nhà trường!"
Cha của nam học sinh lúc này lên tiếng.
"Sợ sao, lão tử đánh vợ của ông, vậy mà ông ngay cả cái rắm cũng không dám thả, thế mà còn muốn tố cáo với hiệu trưởng? Ông cũng chỉ chút tiền đồ này thôi."
"Mẹ nó, mày đừng chỉ biết so sánh!"
Cha của nam học sinh nhìn về phía Cố Tĩnh Thư,
"Cô giáo Cố, tôi hi vọng cô có thể xử lý một chút!"
Cố Tĩnh Thư biểu lộ nghiêm túc, nói:
"Sự tình đã rất rõ ràng, là các người đã làm sai trước, cho dù ông đến tìm hiệu trưởng cũng vô dụng."
"Tốt, các người không xử lý đúng không."
Cha của nam học sinh tức giận nhìn quanh,
"Tôi nói cho cậu biết, tôi là quản lý sự nhân sự của tập đoàn Trung Hán. Nếu như các người không xử lý vụ việc này, tôi sẽ thông báo cho các đồng nghiệp của tôi trong bộ phận pháp lý đến xử lý!"
"Tập đoàn Trung Hán?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, nghe cái tên này hình như có chút quen tai.
Hình như là công ty của Tần Hán thì phải.
Được công nhận là đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Trung Hải, có nhiều thông tin về Tần Hán được công khai.
Chỉ cần là người thường xuyên lên mạng, ít nhiều đều biết một số tin tức về phương diện này.
"Công tác của ông sẽ không ảnh hưởng đến cách phân xử của tôi!"
Cố Tĩnh Thư cũng nói vào:
"Cũng hy vọng các người không nên tiếp tục gây náo loạn."
"Được, nhớ kỹ những lời của các người ngày hôm nay. Nếu như chờ đến khi tôi tự mình xử lý vụ việc này, không chỉ là hai người bọn họ, đến cả trường học các người cũng đừng hòng tốt hơn!"
Cố Tĩnh Thư trông có vẻ do dự, trong cái xã hội này có rất nhiều chuyện đều không thể nói lý.
Nếu như bọn họ thật sự làm lớn vụ việc, sợ rằng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Đối với mình cũng không quá quan trọng, có thể tìm công việc mới, nhưng nếu như tạo thành ảnh hưởng xấu đến Tiểu Tĩnh, vậy thì không tốt.
"Cô Cố, không cần để ý đến bọn họ."
Lâm Dật thấy được vẻ do dự của Cố Tĩnh Thư nên lên tiếng:
"Để bọn họ tự giày vò đi thôi, nếu như có thể gây ra một chút bọt nước, vậy coi như tôi thua."
Nói xong, Lâm Dật sờ lên đầu Khổng Tĩnh,
"Đi thôi, cha mẹ em còn đang chờ đấy, chúng ta về nhà thôi."
"Ừm, vâng."
Khổng Tĩnh không nghĩ nhiều giống như Cố Tĩnh Thư, có Lâm Dật ở đây thì không phải sợ gì hết.
Lâm Dật mang theo Khổng Tĩnh rời đi, còn lại một nhà ba người nhìn chằm chằm Cố Tĩnh Thư.
"Cô giáo Cố, những gì tôi nói đã rất rõ ràng. Đầu tiên, tôi cần Khổng Tĩnh và phụ huynh của nó, ngày mai phải công khai xin lỗi ở trường học. Thứ hai, bọn họ còn phải bồi thường cho chúng tôi 200 ngàn tiền thuốc men, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
"Xin lỗi, việc ấy tôi không làm được!"
Lâm Dật không chỉ cho Khổng Tĩnh dũng khí, đối với Cố Tĩnh Thư cũng giống như vậy.
Lâm Dật chính là ông chủ của khách sạn Bán Đảo, lái xe đua trị giá hơn 20 triệu nhân dân tệ. Tại sao anh ấy lại sợ đám nhân viên quản lý các người?
"Vậy chúng ta cứ chờ xem!"
Buông xuống một câu thoại, một nhà ba người cũng đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Lâm Dật và Khổng Tĩnh đang đi ở trước mặt.
"Cha, cha xem, bọn họ ở ngay phía trước kìa!"
Nam sinh nói ra:
"Mà người đàn ông kia vừa mới đánh mẹ, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn!"
"Lý Đức Vượng, anh còn là một người đàn ông không? Bây giờ đi giáo huấn hắn một trận ngay đi!"
"Đừng vội, anh đi qua bây giờ!"
Một nhà ba người xông tới,
"Nhóc con, mày đứng lại đó cho tao!"
Vừa đi ra khỏi trường học, nghe thấy có người kêu gào ở sau lưng, phát hiện là một nhà ba người vừa rồi.
"Thế nào, tìm tôi có việc gì?"
Lâm Dật nói ra.
"Tao nói cho mày biết, mày vừa mới đánh vợ tao, việc này không xong đâu!"
"Không xong là không xong thế nào, tôi vẫn chờ đây."
"Được, nếu mày thật sự ngưu bức, vậy thì nói cho tao biết mày tên gì, tao sẽ để mày ngày thứ hai xin tới gặp tao!"
Lâm Dật cầm điện thoại di động, cũng không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại:
"Ông là người của tập đoàn Trung Hán đúng không?"
"Thế nào, có phải sợ rồi không? Nếu sợ, ngay bây giờ quỳ xuống xin lỗi vợ tao đi!"
Nghe thấy hai bên cãi lộn, không ít người ở xung quanh bàn tán.
"Tôi có nghe qua tập đoàn Trung Hán, hình như là công ty của Tần Hán!"
"Cũng chính là đại thiếu gia đỉnh cấp của thành phố Trung Hải sao?"
"Không sai, chính là kẻ phách lối nổi tiếng trên mạng kia."
"Cậu thanh niên này trêu chọc người của tập đoàn Trung Hán, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn."
Lý Đức Vượng hai tay chống hông,
"Tiểu tử, nghe rõ rồi chứ, tập đoàn Trung Hán chúng ta có thực lực gì thì mày cũng hiểu rõ ràng, hiện tại tao cho mày cơ hội, cần phải trân quý."
"Trước đừng có gấp, chờ tôi gọi điện thoại."
Vừa nói, Lâm Dật bấm điện thoại của Tần Hán.
"Quản lý phòng nhân sự của công ty anh bắt tôi quỳ xuống xin lỗi vợ hắn, anh nói chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
"Mẹ kiếp, cậu đang chém gió hả? Hừ, công ty của tôi sao có thể có loại ngu ngốc vậy chứ."
"Anh cảm thấy, tôi cần đùa giỡn với anh à?"
"Được, để anh kiểm tra xem thằng ngu này là ai, nhất định cho cậu cái thuyết pháp."
"Nhanh đi."
"Yên tâm, anh điều tra ngay bây giờ!"
Lâm Dật tắt điện thoại, cười ha hả nói:
"Chờ xem, một lát nữa sẽ có người xử lý ông."
Lâm Dật gọi điện, Lý Đức Vượng nghe rõ ràng.
Rõ ràng là đang gọi điện thoại cho người của công ty mình.
"Mày, mày gọi điện thoại cho ai."
"Tần Hán."
Lý Đức Vượng đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó cười ha ha.
"Mẹ kiếp, con mẹ nó mày lại đùa tao à!"
Lý Đức Vượng đã cười hết sức vui mừng,
"Nếu như mày nói, gọi điện thoại cho một giám đốc điều hành khác, khả năng tao còn sẽ tin, nhưng mày nói gọi điện thoại cho Tần thiếu gia. Mày đang trêu chọc lão tử sao?"
"Cũng không nhìn xem bản thân là đức hạnh gì? Mày có tư cách gì quen biết Tần thiếu gia?"
"Mày cho là phương thức liên lạc với Tần thiếu gia không đáng tiền như vậy sao? Người trẻ tuổi, khoác lác cũng phải nghiêm túc một chút."
-----
Dịch: MBMH Translate