"Oa, chúng ta đều là người một nhà, đừng có mà nổ như thế chứ."
Tần Hán không tin nói:
"Anh nói cho cậu biết, mấy người anh tìm đến đều có nhan sắc không khác gì minh tinh điện ảnh, chắc chắn cậu không tìm được nguồn tài nguyên nào tốt như vậy đâu."
"Thôi đi, đẹp hơn nữa cũng chỉ là hot girl trên mạng, không thể so sánh với người ở bên cạnh tôi được."
"Đừng ăn không nói có, có giỏi thì anh gửi bức ảnh chụp qua đây."
"Chờ đấy."
Lâm Dật tắt điện thoại, gọi Kỷ Khuynh Nhan còn đang ở trong phòng thay quần áo, bắt đầu xin xỏ:
"Kỷ tổng, em có bức ảnh selfie nào không?"
"Ảnh tự chụp?"
"Đúng thế, gửi cho anh một bức ảnh selfie mà em cảm thấy hài lòng nhất đi."
Đang thay quần áo, Kỷ Khuynh Nhan dừng lại một chút.
Lâm Dật muốn bức ảnh của mình làm gì?
Không phải là muốn làm ảnh chờ màn hình điện thoại chứ?
"Anh chờ một lát, để em tìm cho anh."
Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại di động, tìm một bức ảnh tự chụp mà mình cảm thấy tương đối hài lòng, gửi sang cho Lâm Dật.
"Anh nhìn bức ảnh này được chứ?"
Nhìn thấy bức ảnh selfie của Kỷ Khuynh Nhan gửi tới, đó là một tấm hình tự chụp dưới ánh mặt trời.
Nhưng nụ cười của nàng còn rực rỡ hơn cả ánh sáng mặt trời.
"Quá ok."
Lâm Dật gửi bức ảnh chụp của Kỷ Khuynh Nhan cho Tần Hán.
"Kháo kháo kháo, fuck, cậu gian lận, đây là bức ảnh cậu tìm kiếm ở trên mạng đúng không."
Tần Hán lập tức trả lời:
"Anh ngang dọc khắp các hộp đêm và hội sở nhiều năm như vậy, chút thủ đoạn nhỏ của cậu làm sao có thể lừa gạt được anh."
"Anh vẫn không tin sao?!"
"Nếu không phải ảnh selfie trên mạng, mẹ nó, anh trực tiếp ăn shjt cho cậu xem."
Đúng lúc này, Kỷ Khuynh Nhan đi ra khỏi phòng thay đồ, hiếu kỳ hỏi:
"Anh muốn ảnh selfie của em làm gì thế?"
Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan hơi có chút chờ mong.
Nếu như anh ấy thật sự lấy ảnh mình làm ảnh nền màn hình điện thoại, vậy thì thật xấu hổ mà.
"Có người hẹn anh đi ra ngoài chơi, nói là tìm rất nhiều hot girl nổi tiếng trên mạng cho anh, nên anh dùng ảnh chụp của em để trấn áp những ngưu quỷ xà thần kia."
"Ừ ừ."
Mặc dù không phải dùng ảnh mình làm ảnh nền màn hình điện thoại, nhưng trong thâm tâm Kỷ Khuynh Nhan vẫn rất đắc ý.
Tối thiểu nhất là sự khẳng định đối với nhan sắc của mình.
"Đối phương nói thế nào?"
“Con hàng kia nói, anh lấy ảnh ở trên mạng để lừa dối cậu ta. Còn nói, nếu như ảnh là thật, thì cậu ta trực tiếp ăn shjt cho anh xem.”
Kỷ Khuynh Nhan nghe xong nổi cả gai ốc, đám đàn ông bọn họ cũng có sở thích quá biến thái rồi.
"Vậy bây giờ phải làm như thế nào? Có cần gửi lại cho anh một tấm hình khác hay không?"
"Không cần."
Lâm Dật nói ra:
"Em qua đây, hai chúng ta tự chụp một bức ảnh, tiễn cậu ta đi ăn shjt cho ngon miệng."
"Vậy em có cần trang điểm qua hay không? Anh xem bộ váy này của em ổn chứ?"
"Có cái gì mà không được, với nhan sắc và dáng người của em thế này, muốn miểu sát những hot girl trên mạng kia vẫn là dư sức."
Lâm Dật phất phất tay,
"Mau tới đây."
"Ừ ừ."
Kỷ Khuynh Nhan đến bên cạnh Lâm Dật, hơi có chút khẩn trương.
"Em là khối bê tông sao? Tự nhiên một chút đi."
Lâm Dật phàn nàn:
"Còn nữa, đừng cách xa anh như vậy, anh không sợ choáng sữa đâu, gần một chút cũng không sao cả."
"Anh nói cái gì đó?!"
Kỷ Khuynh Nhan khinh bỉ nhìn Lâm Dật, nói:
"Chủ yếu là em chưa từng chụp ảnh cùng với người khác phái, nào biết được nên dùng cái tư thế gì."
"Em tiến gần sát vào anh thêm một chút là được rồi."
Kỷ Khuynh Nhan rất nghe lời, tựa vào bên cạnh Lâm Dật, nàng cảm giác động tác này của mình rất ổn.
Trông cũng rất thân mật, người đối diện nhìn vào, chắc chắn có thể tin tưởng.
Tạo dáng sẵn sàng, nhưng Kỷ Khuynh Nhan nhận thấy Lâm Dật lại chậm chạp không có động tác kế tiếp.
"Lưu manh, anh nhìn cái gì đấy?"
Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt liếc nhìn Lâm Dật một chút, sau đó thay đổi tư thế, bài xích không tới gần như vậy nữa.
"Chỉ biết nói linh tinh, không giữ mồm giữ miệng."
Kỷ Khuynh Nhan bóp eo Lâm Dật một cái.
Hai người tạo dáng xong và lập tức chụp ảnh.
"Không tệ, không tệ."
Lâm Dật thỏa mãn nói ra:
"Khí chất của bức ảnh này đều bị em che lấp hết, những cô nàng được gọi là hot girl mạng kia mà đứng ở trước mặt em, đoán chừng không ai có thể địch nổi."
Khuôn mặt Kỷ Khuynh Nhan ửng đỏ, nhưng vẫn giả bộ như vân đạm phong khinh nói:
"Thôi đi, đám đàn ông các anh cũng là coi trọng hư vinh, điều này có cái gì tốt để mà so sánh chứ."
"Người sống nhờ khuôn mặt, cây sống nhờ vỏ cây mà."
Nói xong, Lâm Dật lập tức gửi bức ảnh chụp chung của hai người cho Tần Hán.
"Móa, không ngờ lại là ảnh thật!"
"Đương nhiên, phẩm vị của chúng ta không giống nhau. Nếu như về sau, anh không tìm được người nào đạt đến trình độ này, vậy thì cũng đừng gọi tôi."
Lâm Dật nói một câu trang bức:
"À đúng rồi,...Khi nào anh live streams ăn shjt, đừng quên nói cho tôi biết, tôi sẽ vào thưởng cho anh một cái hỏa tiễn."
"Mẹ nó, bị cậu bẫy rồi."
Thấy Kỷ Khuynh Nhan đã chuẩn bị xong, Lâm Dật cũng không có nhắn tin đáp lại.
Hai người cùng nhau xuống lầu, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, anh lái xe đưa nàng về.
Đi đến gara, Kỷ Khuynh Nhan loay hoay điện thoại di động, chuẩn bị đặt xe.
"Đặt xe thì không cần, ngồi một chuyến xe thôi mà."
Hiện tại, tiến độ nhiệm vụ đã đạt đến (17/ 20), không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Căn bản không cần lại nhổ lông cừu của Kỷ Khuynh Nhan.
Làm như chính mình sống không dậy nổi được nữa.
"Anh đều nói là trải nghiệm cuộc sống, nên đương nhiên em phải trả tiền."
Kỷ Khuynh Nhan trêu ghẹo nói:
"Nhỡ đâu có một ngày, anh không mua nổi nhà, quay sang oán niệm em không trả tiền xe thì làm sao bây giờ."
"Cừu béo như em đều chủ động tới cửa, vậy thì cái lông cừu này anh không bắt cũng phải bắt."
Chờ tiếp xong đơn hàng này của Kỷ Khuynh Nhan, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ càng tiến hơn một bước.
Sau đó là có thể trở về Quảng Châu.
"Anh dùng từ gì để hình dung thế, anh mới là cừu béo ấy."
Lâm Dật cười ha ha một tiếng, đưa Kỷ Khuynh Nhan về tới biệt thự Vân Thủy.
"Anh đi vào trong một lát, ngồi uống chút nước đã."
Kỷ Khuynh Nhan đề nghị.
"Đi vào cũng không có vấn đề gì, nhưng cha mẹ em sẽ không lại đột nhiên xuất hiện chứ?"
Lâm Dật hỏi:
"Anh bị bọn họ gây ám ảnh tâm lý à."
"Yên tâm, trên đường trở về em đã hỏi cha mẹ, bọn họ đang luyện thư pháp ở nhà, không sẽ tới đâu."
Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Hóa ra em đã có sự chuẩn bị, trong lòng cũng muốn cho anh đi vào đúng không."
"Anh nói cái gì vậy?!"
Kỷ Khuynh Nhan có vẻ ngượng ngùng,
"Là đúng lúc ba mẹ gọi điện thoại tới thôi, em không cố ý hỏi đâu."
"Được được được, em nói đúng lúc thì đúng lúc."
Lâm Dật tháo dây an toàn ra,
"Đi thôi, nhân tiện anh còn muốn em tư vấn một vài vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Kỷ Khuynh Nhan hiếu kỳ hỏi.
"Đi vào rồi nói."
"Ừm."
Vào đến trong phòng, Lâm Dật thoải mái ngả người trên ghế salon.
"Lái xe chạy suốt một ngày, anh có mệt không?"
"Thật sự có chút mệt mỏi."
Lâm Dật nói ra:
"Anh vẫn thuộc loại lựa chọn đơn để nhận, nếu như là tài xế toàn thời gian, đoán chừng phải mệt mỏi hơn nhiều."
"Đó là điều chắc chắn, vì cuộc sống mưu sinh cũng không dễ dàng."
Kỷ Khuynh Nhan đi đến trước tủ lạnh,
"Anh muốn uống gì, cà phê hay là trà?"
"À..."
Lâm Dật chần chờ một giây đồng hồ,
"Nước sôi để nguội là được."
"Em đã bỏ hết tất chân ra ngoài rồi."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Con người anh cũng thật là, đều là tất chân mới, đặt ở trong tủ lạnh thì sợ cái gì, tâm lý của anh ám chỉ quá mạnh."
"Anh cũng không có ý tứ kia, chỉ là muốn uống nước sôi để nguội thôi."
"Thôi đi, em còn lạ gì tâm tư của anh nữa."
Kỷ Khuynh Nhan nói ra:
"Nữ nhân mang tất chân trên đùi, cả đám đàn ông đều ưa thích sờ mó, nhưng tất mới đặt ở trong tủ lạnh thì lại bị ghét bỏ ghê gớm, thật là kỳ quái."
"Nếu như mặc ở trên đùi, mò mẫm cũng không phải là tất chân, mà chính là đôi chân."
Kỷ Khuynh Nhan bưng ly nước sôi để nguội, đưa tới trước mặt Lâm Dật.
"Một đống lớn lý do ngụy biện, em cũng không nói với anh nữa. Nói đi, anh muốn hỏi em việc gì?"
"Cũng không phải việc đại sự gì."
Lâm Dật nói ra:
"Anh muốn thành lập một cái quỹ từ thiện dành cho những trẻ mồ côi, trẻ em cơ nhỡ, học sinh nghèo trong xã hội. Bên phía em có người hiểu biết về phương diện này không? Có yêu cầu đặc biệt gì về phương diện chính sách và thủ tục không?"
-----
Dịch: MBMH Translate