"Ha ha, không vấn đề gì. Nếu đã là bạn của Tĩnh Thư, còn vô tình gặp gỡ thì cùng nhau vào trong ăn đi, cũng không có chuyện gì to tát."
Kiều Tử Hào cười ha hả nói.
"Tiểu Kiều đã nói như vậy, thì cứ mang theo cậu ta đi."
Cha của Cố Tĩnh Thư, Cố Kiến Quốc cũng lên tiếng.
Cố Tĩnh Võ đứng ở bên cạnh, nhỏ giọng nói:
"Anh rể, anh mang theo hắn làm gì chứ? Em nhìn tên mặt trắng này, rõ ràng chính là cố ý tới, muốn làm hỏng chuyện tốt của anh và chị em."
"Không sao, anh căn bản không có để hắn vào trong mắt."
Kiều Tử Hào nói ra:
"Luận thân phận và địa vị, hắn còn kém xa anh cả vạn dặm. Tại sao anh phải so bì chứ?"
Kiều Tử Hào sốt sắng vỗ vỗ bả vai Cố Tĩnh Võ nói,
"Đã đến nơi này thì thoải mái đi, không cần lo sợ."
"Vẫn là anh rể lợi hại."
Cố Tĩnh Võ sùng bái nói ra:
"Em thấy hắn cũng là một gã tiểu bạch kiểm, một chút năng lực không có, còn kém xa anh."
Nếu như có thể mà nói, Cố Tĩnh Võ rất muốn một chân đá bay Lâm Dật đi.
Anh rể của mình còn quen biết cả Tần thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh, vậy mà tên kia còn muốn ngang nhiên thò một chân vào, tính là thứ gì chứ!
"Lâm Dật, chúng ta đi thôi, giờ cũng không còn sớm, chắc anh cũng thấy đói rồi."
Cố Tĩnh Thư lôi kéo cánh tay Lâm Dật nói, biểu hiện càng thêm thân mật.
Lâm Dật ngược lại là có chút ngoài ý muốn, ở trong ấn tượng của mình, Cố Tĩnh Thư dường như không phải người to gan như vậy!
Có lẽ là vì cố ý chọc giận gã Kiều Tử Hào kia đi.
Kiều Tử Hào hơi thay đổi sắc mặt, chính mình và Cố Tĩnh Thư còn chưa từng có dạng động tác thân mật như vậy đâu!
Nhưng rất nhanh, Kiều Tử Hào đè ép lửa giận ở trong lòng xuống.
Hiện tại, người nhà Cố gia đều đứng ở bên phía mình, mà thân phận của mình lại cao hơn tên kia không biết bao nhiêu lần. Tên đó ta ngoại trừ có một bộ tốt túi da, còn có thể lấy cái gì so sánh với mình?
Một đoàn người đi đến trước cửa chính nhà hàng, nhìn vào phía bên trong hành lang, phát hiện đã chật kín hết chỗ, xem ra muốn tìm một chỗ ngồi trống dường như không phải là chuyện dễ dàng.
Cùng lúc đó, đám người Tần Hán đứng ở tầng hai, trùng hợp nhìn thấy được Lâm Dật đứng ở cửa ra vào.
"Tần thiếu gia, anh nhìn kìa, là Lâm thiếu gia."
Cô nàng mới gặp ban ngày, Lỵ Na nói ra.
"Ở đâu?"
"Thì ở cửa ra vào kìa, có điều bên cạnh anh ấy còn có thêm mấy người nữa."
Nhìn theo hướng ngón tay Lỵ Na chỉ, Tần Hán nhìn thấy Lâm Dật đang đứng ở cửa ra vào.
"Thế mà cậu ấy còn dẫn thêm người đến cổ vũ anh, thật sự là đủ ý tứ."
Tần Hán sờ lên cằm nói:
"Nhưng mà cô gái mặc váy đứng ở giữa kia, hình như rất đoan chính."
"Hì hì, nhìn trang phục của nàng là biết ngay con nhà đàng hoàng."
Lỵ Na vừa cười vừa nói:
"Hóa ra Lâm thiếu gia ưa thích loại phong cách này."
"Khó trách anh ấy không có cảm hứng đối với hai chị em bọn em, thì ra là không hợp khẩu vị."
Tần Hán cười ha hả nói.
"Vậy mấy ngày lúc tới đây, em sẽ đổi sang phong cách mới, đoán chừng có thể hợp khẩu vị của Lâm thiếu gia."
"Người đâu?!"
Tần Hán gọi một tiếng, một nguời nhân viên mặc đồng phục nhà hàng đi đến.
"Tần thiếu gia."
"Nhìn thấy mấy người đứng ở cửa kia chứ? Đó đều là bạn của tôi, phải chiêu đãi thật chu đáo, đồ ăn thức uống tốt nhất đều mang hết lên, hóa đơn thanh toán cứ tính vào cho tôi, phục vụ cho tốt vào."
"Vâng Tần thiếu gia, tôi đi làm ngay."
Ban đầu, Tần Hán vốn dự định đích thân đi tiếp đãi Lâm Dật, nhưng thấy cậu ấy còn dẫn theo bạn tới, thì bỏ qua ý nghĩ này.
... Đợi lát nữa đến kính chén rượu là được.
Ở cửa nhà hàng, Kiều Tử Hào nhìn bốn phía xung quanh, hình như thật không còn ghế trống.
Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới, mỉm cười nói:
"Chào ngài, chúng tôi đã chuẩn bị một gian phòng Vip, mời đi theo tôi."
"Gian phòng Vip?
Kiều Tử Hào có chút do dự, với loại nhà hàng ăn uống đẳng cấp như thế này, gian phòng Vip đều là có mức tiêu phí giới hạn.
Nếu như số tiền tiêu phí không cao hơn 10 ngàn tệ, căn bản khách hàng sẽ không thể tiến vào trong phòng Vip.
Trong lúc nhất thời, Kiều Tử Hào có chút không biết chọn lựa thế nào? Tốn hơn 10 ngàn để ăn một bữa cơm, quả thật có chút xa xỉ.
"Gian phòng kín ngồi rất khó chịu, không bằng ngồi ăn ở đại sảnh dưới lầu cho thoáng khí, tốt hơn hết là tìm một vị trí ở tầng 1 đi."
Kiều Tử Hào ra vẻ trấn định nói.
"Đúng đúng đúng, gian phòng Vip quá đắt, cũng không phải thích hợp cho chúng ta tiêu phí, cháu cũng không cần đề cử."
Mẹ của Cố Tĩnh Thư nói ra.
"Tần thiếu gia của chúng tôi có nói, ngài là bạn của ngài ấy, vì vậy bố trí gian phòng này cho ngài. Nếu như sắp xếp cho ngài ngồi ở ngoài đại sảnh, Tần thiếu gia chắc chắn sẽ trừ tiền lương của tôi mất."
"Không phải chứ, Tần thiếu gia tự mình sắp xếp!"
Cố Tĩnh Võ kinh ngạc nói:
"Anh rể, mặt mũi của anh cũng quá lớn đi. Nhìn thấy anh đến đây, vậy mà Tần thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh cũng tự mình sắp xếp riêng một gian phòng Vip cho anh. Thật là quá lợi hại."
Kiều Tử Hào cũng có chút ngoài ý muốn, chính mình và Tần Hán đúng là từng gặp qua vài lần, không nghĩ tới anh ta còn nhớ đến chính mình!
"Chuyện này thật không có ý tứ, chúng tôi cũng chỉ là muốn ăn tiệc gia đình đơn giản thôi, vậy mà bố trí cho tôi riêng một gian phòng, Tần thiếu gia cũng quá khách khí rồi."
"Tần thiếu gia của chúng tôi từ trước đến nay luôn luôn hiếu khách, đây đều là việc chúng tôi nên làm."
Nhân viên phục vụ khách khí nói:
"Mời mấy vị đi theo tôi."
"Đi thôi."
Trả lời một câu, Kiều Tử Hào quay đầu nói với cha mẹ của Cố Tĩnh Thư:
"Chú dì, bây giờ không còn cách nào nữa, chỉ có thể đi gian phòng Vip. Cũng thật là, cháu chỉ muốn âm thầm đến ăn một bữa, không muốn gióng trống khua chiêng như vậy, không ngờ rằng vẫn bị anh ta phát hiện được."
"Đây nói rõ mặt mũi của anh rể lớn chứ sao."
Cố Tĩnh Võ khinh bỉ liếc nhìn Lâm Dật một chút, nói:
"Nếu như là người khác, không chỉ không có gian phòng riêng, nói không chừng ngay cả chỗ ngồi cũng không có mà ngồi đấy chứ."
Lâm Dật im lặng, đoán chừng là Tần Hán nhìn thấy mình đến đây, cho nên mới bố trí như vậy.
Nhưng mà cái bức này, giống như đều bị Kiều Tử Hào trang.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, một đoàn người đi vào trong gian phòng Vip trên tầng ba.
"Người anh em, cho tôi hỏi một chút. Tôi xem qua nhà hàng các vị quảng cáo giới thiệu, bình thường mà nói, gian phòng Vip ở tầng ba đều là đại sảnh lớn đi."
Kiều Tử Hào hỏi.
"Đúng vậy, Tần thiếu gia vừa mới dặn dò tôi, nói mấy vị là khách quý, nên cố ý điều ra sảnh Hoa Mẫu Đơn để cung cấp cho mấy vị sử dụng."
"Sảnh Hoa Mẫu Đơn?"
Kiều Tử Hào kinh ngạc nói:
"Nếu như tôi nhớ không lầm, sảnh Hoa Mẫu Đơn hẳn là gian phòng xa hoa nhất ở nhà hàng các người."
"Vâng, thưa ngài. Dựa theo quy định của nhà hàng chúng tôi, sảnh Hoa Mẫu Đơn bình thường đều là dành cho lãnh đạo thành phố sử dụng, người bình thường không được phép vào."
Nhân viên phục vụ rất lễ phép trả lời.
Ôi
Người nhà Cố gia hít vào một ngụm khí lạnh.
Chàng rể tương lai của gia đình mình đến cùng có bao nhiêu mặt mũi, vậy mà có thể để cho người ta nể mặt sắp xếp cho một gian phòng sang trọng như vậy?
Mình ăn bữa cơm này, không phải cùng một cấp bậc với lãnh đạo thành phố Trung Hải rồi hả?
Điều này cũng quá lợi hại đi!
"Anh rể ngưu bức!"
Cố Tĩnh Võ kích động không biết nói cái gì cho phải.
Đến nơi này, một câu không nói mà Tần thiếu gia người ta thì chủ động sắp xếp một gian phòng hào hoa như thế!
Việc này cần bao nhiêu mặt mũi chứ?!
Rốt cục thì quan hệ của anh rể và người ta thân thiết đến nhường nào?!
Chiếu theo cái tình hình này, nếu như mình và anh rể quan hệ lăn lộn tốt, tương lai khẳng định cũng sẽ không kém!
Suy nghĩ một chút đã thấy kích động rồi!
Đối mặt tình hình như vậy, Cố Tĩnh Thư cũng có chút ngoài ý muốn.
Cho dù cha của Kiều Tử Hào là lãnh đạo trong Bộ giáo dục, nhưng vẫn còn có chênh lệch nhất định so với gia thế của Tần Hán.
Với sự chênh lệch giai cấp lớn như vậy, liệu mối quan hệ của hai người sẽ thật sự tốt đẹp như thế sao?
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, một hàng sáu người tới sảnh Hoa Mẫu Đơn.
Ngay khi bước vào, người nhà Cố gia lập tức bị hấp dẫn bởi phong cách trang trí lộng lẫy tráng lệ bên trong.
Toàn bộ phòng khách có diện tích khoảng hơn một trăm mét vuông, tranh bình phong đồ cổ, đồ trang trí bằng ngọc bích, mỗi thứ đều có giá trị không nhỏ!
Hơn nữa, điều khiến cho người ta sợ hãi than thở là nơi này thế mà còn xây dựng một hòn non bộ nho nhỏ, phía trên có dòng nước chảy ngang qua, bên dưới có cá chép Koi, không chê vào đâu được!
"Cha, cha nhìn anh rể lợi hại như thế nào, đều không cần mở miệng mà người ta đã sắp xếp một gian phòng xa hoa như thế. Sau này, con cũng muốn lợi hại giống như anh rể vậy!"
"Ha ha, vậy thì con phải học tập anh rể của con nhiều vào."
"Con biết rồi!"
Cố Tĩnh Võ nói một cách đầy tự tin.
Nhìn thấy sảnh Hoa Mẫu Đơn lộng lẫy và sang trọng, ngay đến Kiều Tử Hào cũng đều cảm nhận được sự xa hoa.
"Tần thiếu gia cũng quá khách khí, quan hệ của chúng tôi bền chặt như thế, căn bản không cần thiết phải làm như vậy, còn sắp xếp gian phòng tốt nhất, khiến cho tôi cảm thấy xấu hổ."
Nói xong, Kiều Tử Hào lấy ra 200 tệ,
"Đây là tiền boa cho cậu."
"Tiên sinh, ngài quá khách khí. Ngài là bạn tốt của Tần thiếu gia, tôi không thể nhận tiền của ngài."
"Để cậu cầm thì cứ cầm đi, không sao cả."
Kiều Tử Hào nói ra.
"Cám ơn ngài."
Nhìn thấy Kiều Tử Hào đưa ra tiền boa với bộ dáng tiêu sái, Cố Tĩnh Võ âm thầm khoa tay một chút.
Phát hiện ra vô luận chính mình làm thế nào, đều không thể tiêu sái được như anh rể, về sau nhất định phải cẩn thận học theo một ít.
Quả thực quá tối rồi!
-------
Dịch: MBMH Translate