Gương mặt của Kỷ Khuynh Nhan đen lại.
Bắt xe trả tiền là chuyện chính đáng, thiên kinh địa nghĩa, nhưng cũng không đến mức để ý như vậy chứ?
Tuy nói làm cái động tác squats kia rất xấu hổ, nhưng đó mới là chuyện quan trọng chứ.
"Chút tiền lẻ này còn chưa đủ để cổ vũ anh, để ý như vậy làm gì."
"Góp gió thành bão, tôi còn phải kiếm tiền mua nhà ở thành phố Trung Hải đây."
Kỷ Khuynh Nhan bị chọc đến phát cười.
"Pagani còn lái được, có quỷ mới tin anh không mua nổi căn nhà."
Vừa nói, Kỷ Khuynh Nhan vừa thanh toán tiền xe.
Lâm Dật ngầm thở dài, nhưng đúng là tôi là quỷ nghèo mà, chỉ có 60 triệu tiền mặt thôi!
Sau khi xuống xe, hai người một trước một sau bước vào trong nhà.
Diện tích căn biệt thự không lớn lắm, các sàn tầng trên và tầng dưới tương đương nhau, không sai biệt lắm khoảng hơn 400 mét vuông, phong cách trang trí hiện đại, đơn giản và vô cùng sáng sủa.
Trong phòng còn phảng phất một mùi hương hoa nhài.
"Muốn uống chút gì không? Cà phê hay là trà?"
"Trà đi, tôi muốn giải khát."
Lâm Dật cũng không có khách khí.
Chẳng bao lâu, Kỷ Khuynh Nhan đã pha xong ấm trà, cũng đưa tới trước mặt Lâm Dật.
Trong phòng, bầu không khí cũng lâm vào yên lặng, có chút mập mờ.
"Bây giờ anh muốn xem không?"
Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng hỏi.
"Ừm, một lát nữa tôi còn có việc, có thể nắm chặt thời gian là tốt nhất."
Đồng nghiệp tổ chức bữa tiệc chia tay cho mình, một lúc nữa sẽ bắt đầu, mình là nhân vật chính, nên không thể tới trễ.
"Đầu tiên phải nói trước một việc, tôi chưa từng làm qua mấy loại động tác này, có thể sẽ làm không tốt, anh cũng đừng trách tôi."
"Yên tâm, tôi không chê đâu."
Lâm Dật cười ha hả nói.
Đi đến trước khay trà, vịn cái ghế, Kỷ Khuynh Nhan nhớ lại động tác bên trong video.
Hoàn thành cái động tác squat đầu tiên có chút hơi cứng rắn.
Ngực nở mông cong, eo nhỏ chân dài.
Tuy rằng không phải đúng tiêu chuẩn, nhưng xem Kỷ Khuynh Nhan thực hiện squats xong, Lâm Dật cảm thấy, những cô nàng huấn luyện viên Yoga kia đều thật yếu ớt!
Nhất là loại cảm giác miêu tả sinh động, thật sự không phải người bình thường có thể so sánh.
Đặc biệt là Kỷ Khuynh Nhan, còn mặc chiếc váy bó sát người và mang tất đen, nếu như không phải cởi đôi giày cao gót, sẽ càng thêm hấp dẫn.
Vừa uống nước trà, vừa ngắm nhìn Kỷ Khuynh Nhan làm động tác squats, Lâm Dật than thở.
Mẹ nó, đây mới là cuộc sống!
"Con, các người đang làm gì vậy?"
Ngay tại thời điểm động tác squats thứ hai thực hiện được nửa chừng, bất chợt nghe thấy tiếng nói vang lên.
Hai người đều sững sờ, nhìn sang một người đàn ông trung niên mặc áo Polo màu đen đứng ở cửa, đang kinh ngạc nhìn về bên này.
"Cha, sao cha lại tới đây? !"
Người đàn ông trung niên tên là Kỷ An Thái, chính là cha của Kỷ Khuynh Nhan.
"Ta, có phải ta không nên ở lại chỗ này hay không?"
Lâm Dật xém chút thổ huyết, ngài thật là tới không đúng lúc.
Ngài cần phải ở dưới tầng để xe, không cần phải ở chỗ này.
"Cha, cha đừng hiểu lầm, anh ấy là huấn luyện viên Yoga mà con mới mời tới, đang dạy con động tác Yoga mới."
Kỷ Khuynh Nhan vội giải thích nói.
"Cha muốn biết, có vị huấn luyện viên Yoga nào ngồi bắt chéo hai chân uống trà để hướng dẫn học viên?"
Kỷ An Thái nói ra:
"Không cần phải dùng tay trực tiếp chỉ đạo sao?"
Lâm Dật: ? ? ?
Chủ ý này của ngài thực sự không tồi!
"Anh ấy là huấn luyện viên Yoga tương đối cao cấp, chỉ phụ trách hướng dẫn bằng miệng, bình thường không tự mình ra tay."
Kỷ Khuynh Nhan khẩn trương nói.
"Đừng nói dối, con cho rằng cha không xem TiVi bao giờ sao?"
Lâm Dật: ? ? ?
Thế mà còn xem những chương trình đó?
Vợ ngày có biết việc này không?
"Cha, cha nghe con nói. . ."
"Con đừng nói nữa, đứng tránh qua một bên đi, cha có lời muốn nói với cậu ta."
Kỷ An Thái chỉ Lâm Dật nói ra.
"Chú Kỷ, chú muốn nói điều gì?"
Đối mặt Lâm Dật, Kỷ An Thái biểu lộ thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều.
Người này có thể là con rể tương lai của mình, tự nhiên cần phải biểu hiện hiền lành một chút.
"Anh bạn trẻ, cậu tên là gì?"
"Lâm Dật."
"Làm việc gì?"
Nhìn vào tư thế của Kỷ An Thái, loại tư thế muốn hỏi sâu gốc rễ.
"Chạy xe Didi."
Lâm Dật thành thật trả lời.
"Cậu nói cái gì? Chạy xe Didi?"
Kỷ An Thái trừng to mắt, rõ ràng không tin.
"Cháu thật sự là chạy xe Didi."
Lâm Dật bất đắc dĩ nói.
Thế đạo này là thế nào, nói ra sự thật cũng không có ai tin?
"Đừng nói linh tinh, chạy xe Didi làm sao có thể tán được con gái tôi."
Dừng lại một chút Kỷ An Thái nói tiếp:
"Trừ phi là cậu mang xe đua chạy xe Didi."
"Thật là ngại quá bị chú nói trúng rồi, chiếc xe thể thao trước cửa kia chính là của cháu."
“Cậu thật sự mang xe đua đi chạy xe Didi?"
Kỷ An Thái ngạc nhiên không thôi.
Lúc sắp bước vào nhà, ông ta có nhìn thấy trước cửa đậu một chiếc xe thể thao.
Vốn cho rằng đó là xe của con gái vừa mua, không nghĩ tới là xe của bạn trai nàng.
"Tuy rằng xe của cháu tốt một chút, nhưng cháu thật sự là chạy xe Didi."
"Nếu như vậy thì được rồi."
Kỷ An Thái cười ha hả nói:
"Có thể sử dụng xe đua để chạy xe Didi, chắc hẳn cũng là con nhà giàu không cam lòng cuộc sống bình thường, so với đám công tử bột sống phóng túng kia mạnh hơn nhiều, giao con gái của tôi cho cậu, tôi cũng yên tâm."
Lâm Dật im lặng.
Cũng chỉ là nhìn con gái của ngài biểu diễn một cái động tác squats thôi mà, tại sao lại bị ép trở thành con rể nhà ngài rồi?
Đây chính là mua bán ép buộc à nha.
Kỷ Khuynh Nhan ngồi xuống ghế, khuôn mặt đỏ bừng.
Chuyện này thật sự khó mà giải thích rõ được.
"Tiểu Dật này, sau mấy ngày nữa là đến ngày đại thọ tám mươi tuổi của cha chú cũng là ông nội của Khuynh Nhan. Nếu hai đứa đã ở cùng với nhau, thì cũng không cần phải che che lấp lấp nữa, đến lúc đó cả hai cùng nhau trở về một chuyến, cũng để cho người trong nhà gặp cháu một chút."
"Như vậy không tốt lắm đâu."
Lâm Dật có chút kháng cự, dù sao hai người không có quan hệ gì đặc thù.
"Không có gì là không tốt cả, hai đứa đều đã ở cùng với nhau rồi, chuyện lớn như vậy, cháu tự nhiên có tư cách tham gia."
Kỷ An Thái không cho kháng cự, nói:
"Được rồi, những chuyện khác cha cũng không muốn nói nhiều, hai đứa cứ tiếp tục đi, đừng vì ta mà ảnh hưởng đến hứng thú của cả hai."
Nói xong, Kỷ An Thái đứng dậy rời đi, làm cho nét mặt Kỷ Khuynh Nhan tràn đầy vẻ xấu hổ.
"Lâm Dật, anh đừng nghe cha tôi nói mò."
Kỷ Khuynh Nhan cố ra vẻ bình tĩnh nói.
Lâm Dật gật gật đầu, nhìn qua thời gian trên chiếc điện thoại di động,
"Kỷ tổng, tôi còn có chút việc riêng, phải đi trước."
"Đi ngay bây giờ? Còn có tám cái chưa làm xong đây."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan mới ý thức được không thích hợp, loại động tác khiến cho người ta cảm thấy khó xử này, không làm xong không phải càng tốt sao?
"Cô nói như vậy là đang nhắc nhở tôi sao."
Lâm Dật nói ra:
"Còn lại tám cái, trước hết cho nợ đi."
"Vậy được."
Lời nói thì đều nói ra ngoài rồi, cũng không có khả năng quỵt nợ, Kỷ Khuynh Nhan đành phải ngầm thừa nhận.
Đưa mắt nhìn theo bóng hình Lâm Dật rời đi, Kỷ Khuynh Nhan quay người về tới bên trong biệt thự, cũng bấm điện thoại cho thư ký.
"Thư ký Quách, bộ phận tiêu thụ có một nhân viên tên là Lâm Dật, hãy chuyển một phần tư liệu về anh ta cho tôi."
Sau khi bàn giao công việc xong, Kỷ Khuynh Nhan cúp điện thoại.
Nàng muốn điều tra cho rõ việc Lâm Dật bị sa thải.
Rời khỏi nhà của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật lái xe đến Nhất Phẩm Cư.
Bởi vì Kỷ An Thái xuất hiện, nên anh đến chậm thêm vài phút đồng hồ, cũng không coi là chuyện lớn.
"Tôi thực sự xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, nên đến muộn."
Vào đến gian phòng, phát hiện mọi người của bộ phận tiêu thụ đều đã có mặt, Lâm Dật ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, chúng tôi cũng đều vừa tới."
Người nói chuyện là Vương Oánh, thời gian vừa qua đều vô cùng chiếu cố cho Lâm Dật.
Nàng ước chừng ba mươi tuổi, tóc dài xõa vai, mặc chiếc váy dài xanh biếc, đầy vẻ quyến rũ.
"Đến, Tiểu Dật ngồi vào đây, tôi đã để dành một chỗ tốt cho cậu."
Vương Oánh cầm áo khoác ở trên chiếc ghế trống bên cạnh xuống, ra hiệu Lâm Dật ngồi ở bên cạnh mình.
-----
Dịch: MBMH Translate