"Nhiệm vụ gì?"
Lâm Dật không nghĩ nhiều, đã đến đây rồi, có nhiệm vụ tất nhiên phải làm.
Không có gì để nói.
"Đây là chuyên ngành quản lý khách sạn. Danh sách sinh viên năm 4 tốt nghiệp tổng cộng ba mươi hai người. Bên phía trường học cần liên lạc với đơn vị thực tập, thời gian khá gấp, trong vòng ba ngày phải liên lạc được với đơn vị thực tập." Tô Cách nói.
"Rõ."
Lúc học đại học, Lâm Dật học môn marketing thị trường. Đến lúc sắp tốt nghiệp, trường học cũng từng cung cấp cương vị thực tập như vậy.
Cũng vừa vặn bằng vào biểu hiện ưu tú trong lúc thực tập mà anh được vào làm tại tập đoàn Triều Dương.
"Mặc dù là thực tập, nhưng bên trường học cũng có yêu cầu." Tô Cách tiếp tục nói.
"Tiền lương thực tập không được ít hơn 3000 tệ, còn phải bao bao ăn ở. Đây là yêu cầu cơ bản nhất.
Lâm Dật ngẩn ra, nếu vậy thì rất khó.
Anh nhớ lúc mình thực tập mới được trả lương có 1000 tệ, hơn nữa còn không được bao ăn ở.
Trường Sư phạm Trung Hải chỉ là một trường chính quy loại nhỏ mà lại đưa ra yêu cầu thực tập cao như thế?
Cô đang đùa tôi hả?
Tống Giai và Lý Hưng Bang bị dọa sợ hết hồn. Có phải Tô chủ nhiệm chơi ác quá không?
Dựa theo quy định trường học, chỉ sinh viên tốt nghiệp có thành tích học tập trên mức giỏi mới có tư cách lấy được cơ hội thực tập.
Hiện giờ lại đòi Lâm Dật sắp xếp toàn bộ 32 sinh viên, như thế vô hình trung đã gia tăng độ khó gấp đôi.
Mà quan trọng nhất là còn yêu cầu tiền lương thực tập không dưới ba nghìn tệ, thực quá làm khó người khác.
"Tôi thử xem." Lâm Dật thuận miệng trả lời: "Nhưng nhiệm vụ này khá khó. Dù gì tôi cũng mới đến ngày đầu tiên, còn chưa quen quy trình nghiệp vụ đây."
Nói thì nói như thế, nhưng nhiệm vụ này đối với Lâm Dật chẳng hề có gì khó khăn, vài phút là xong.
Nhưng mình mới ngày đầu đi làm đã bị giao nhiệm vụ khó như thế.
Con mụ này chắc chắn có ý đồ riêng?
Đổi lại người khác nhất định là không hoàn thành được.
"Tôi biết, nhưng giáo viên nam trong văn phòng đều bận rộn bên ngoài, cũng chỉ có thể sắp xếp cậu đi mà thôi." Tô Cách bình tĩnh nói.
"Giáo viên nam đều bận việc bên ngoài?"
Lâm Dật quay đầu lại, nhìn Lý Hưng Bang một cái cái, ý nghĩa sâu xa.
Tô Cách: ...
Tống Giai: ...
"Khục khục khục…" Lý Hưng Bang ho khan vài tiếng nói: "Thầy tiểu Lâm, ý của trưởng phòng Tô là giáo viên nam trẻ tuổi khác. Cậu đừng cả nghĩ quá."
"À, hóa ra là vậy. Tôi nghĩ nhiều rồi."
"Thầy tiểu Lâm, thầy vừa tới, nghiệp vụ chưa thuần thục. Tôi đi với thầy một chuyến, vừa vặn chỉ dẫn cho thầy." Lý Hưng Bang cười nói.
"Không cần hướng dẫn." Tô Cách nói: "Thầy Lý, tôi còn phải sắp xếp nhiệm vụ cho anh, vì thế để tự cậu ta đi làm là được."
Lý Hưng Bang nhún vai, vẻ mặt thương mà không giúp gì được.
Ông ta có phần khó hiểu, vì sao trưởng phòng Tô lại khó khăn với đồng nghiệp mới nhậm chức như vậy?
"Đúng rồi, còn một chuyện quan trọng phải nói cho anh một chút." Tô Cách gọi lại.
"Trưởng phòng nói đi."
"Trên hợp đồng công việc của anh đã viết, công việc này có thời gian thử việc một tháng. Nhiệm vụ này coi như sát hạch công tác của anh."
Trời đất!
Mặt Lâm Dật đen lại, muốn chơi ta đây mà!
"Trưởng phòng Tô, theo ý cô nói, nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ này, có phải tôi sẽ bị đuổi việc?"
"Có khả năng này, dù sao cũng là quy định của trường. Tôi cũng làm việc theo quy định, hi vọng anh có thể hiểu được."
Hiểu cái con ba ba nhà cô đấy!
Lâm Dật nhổ phì trong lòng một cái, chẳng lẽ mình giống bạn trai cũ của cô ta?
Không xui xẻo thế chứ?
"Được rồi, tôi không có gì muốn nói nữa. Anh mau làm việc của mình đi, chuyện tiếp theo chờ anh hết bận rồi lại nói."
Nói xong, Tô Cách xoay người trở lại phòng làm việc riêng, không cho Lâm Dật có cơ hội hỏi tiếp.
Tống Giai bĩu môi, chị Tô chơi ác quá.
Lâm Dật buồn bực ngán ngẩm ngồi trên ghế, vì phần thưởng nhiệm vụ mà phải kiên trì một phen.
【Hệ thống nhiệm vụ: Hoàn thành nhiệm vụ nhậm chức - Thưởng 200.000 điểm thông thạo】
Nghe nhắc nhở nhiệm vụ trong đầu, Lâm Dật nhếch miệng, đúng là nghĩ cái gì, cái đó đến.
Nhiệm vụ này chỉ cần vài phút là xong. Anh gọi cho Vương Thiên Long một cuộc, bảo anh ta sắp xếp một chút.
Hai trăm nghìn điểm thông thạo không phải là ít.
Lâm Dật mơ hồ có cảm giác, lần này khen thưởng còn có thể bùng nổ.
"Thầy tiểu Lâm, việc này tôi không có cách giúp thầy, chỉ có thể tự thầy làm thôi." Lý Hưng Bang nói.
"Nhưng tôi có thể cung cấp chút suy nghĩ cho thầy."
"Anh Lý nói xem." Lâm Dật đáp.
"Với quy mô trường chúng ta, muốn tìm khách sạn thực tập cỡ lớn như vậy là không thể."
"Tôi kiến nghị thầy đặt mục tiêu ở khách sạn ba sao, như vậy tỉ lệ có thể sẽ lớn hơn một chút."
"Ba sao?" Lâm Dật nói: "Cấp bậc này có phải là quá thấp không?"
"Cũng không phải là thấp." Lý Hưng Bang giải thích: "Dù sao trường chúng ta không phải 985, càng không phải 211(*). Chỉ là trường đại học chính quy rất bình thường. Rất nhiều khách sạn đều không muốn tiếp nhận sinh viên trường ta."
(*)Dự án “211” của Bộ Giáo dục 211 nhằm vào thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 tổ chức học tập cao hơn và một số ngành học chính.
Dự án 985” được Bộ Giáo dục quyết định vào ngày 4 tháng 5 năm 1998 để hỗ trợ 30 trường đại học trong nước thành lập các trường đại học đẳng cấp thế giới và đại học cấp cao. Đại học 985 còn được gọi là trường đại học đẳng cấp thế giới.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu gặp nơi thích hợp, khách sạn bốn sao cũng có thể thử. Có điều, tỉ lệ thành công sẽ phi thường xa vời, có đến cũng là làm chuyện vô ích. Nên đặt trọng điểm tại khách sạn ba sao là được."
Tống Giai buồn bực ngồi trên ghế nghe.
Dù có nói với anh ta nhiều hơn nữa cũng vô ích.
Đến cả chị Tô cũng không thể làm gì được chuyện tìm công ty cho sinh viên thực tập chuyên ngành quản lý khách sạn.
Cho dù cố gắng hơn nữa, cuối cùng đều là kết cục phải rời đi.
Ai, đáng tiếc, một vị tiểu ca đẹp trai như vậy.
"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn anh Lý."
"Cám ơn cái gì, cũng không giúp được cậu chuyện gì." Nói xong Lý Hưng Bang nhìn đồng hồ đeo tay: "Cậu cũng không có chuyện gì khác, bây giờ đi làm đi."
"Được."
Dù gì nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành, so với ở nơi này, chẳng bằng đi ra ngoài đi lòng vòng.
Lúc này, Tô Cách đi ra khỏi phòng làm việc, giao một phần tài liệu cho Tống Giai, như có công tác muốn sắp xếp cho cô.
"Trưởng phòng Tô." Vừa đến cửa, Lâm Dật gọi lại.
"Làm sao, còn có việc gì?"
"Bạn tôi mới mở một cửa hàng bán sản phẩm bảo vệ sức khỏe."
"Thì sao? Có quan hệ gì với tôi?" Tô Cách lạnh nhạt nói.
"Nước Uống Cho Quý Bà (*) đang được giảm giá, mua một tặng một. Lúc về, tôi sẽ mua cho cô một ít."
(*Taitai Oral Liquid: Một loại thuốc uống bổ máu, thúc đẩy tiết sữa cho phụ nữ có con bú)
Nói xong, Lâm Dật mở cửa, nghênh ngang rời đi.
Lâm Dật đi rồi, trong phòng làm việc lặng ngắt như tờ, mãi một lúc mới có giọng nói lúng túng:
"Tôi, tôi đi nhà vệ sinh…"
Thấy bầu không khí không đúng lắm, Lý Hưng Bang dùng lý do mót tiểu trốn thoát khỏi văn phòng, tránh chịu ảnh hưởng.
Mặt Tô Cách trắng bệch vì giận.
Lại còn mua cho mình Nước Uống Cho Quý Bà!
Hắn có ý gì?
"Chị, chị Tô, chị bớt giận. Cậu ấy có lẽ chỉ quan tâm chị, nịnh bợ lãnh đạo thôi mà."
"Cái gì gọi là quan tâm tôi? Tôi mới hai mươi tám tuổi, uống thứ kia làm gì?"
"Phòng ngừa chu đáo thôi mà, uống sớm phòng ngừa sớm." Tống Giai cố nén cười nói.
"Tôi thấy cô cũng không muốn làm nữa hả?"
------
Dịch: MBMH Translate