Nghe ba anh cứ nhắc tới Lâm Chu hoài khiến hiện tại Trương Minh Viễn cực kỳ tò mò về con người này.
Chủ yếu anh rất muốn xem thử, người kiểu gì mà sáu giờ sáng lên đỉnh núi bán cháo, anh không tưởng tượng ra nên chuẩn bị đi xem thử, còn có thể thuận tiện mang một phần cháo về cho ba.
Bỏ qua chuyện người này bởi vì tuần trước không ăn được bánh bao mà chướng mắt cậu ta.
Con gái của ông chủ công ty Tượng Thăng, buổi tối lúc cô đọc được tin nhắn này cũng ngơ luôn!
Có ai hẹn hò mà rủ con gái người ta sáu giờ sáng đi leo núi không trời!
Hợp lý dữ chưa?
Nhưng cô vẫn đồng ý, chủ yếu do Trương Minh Viễn là thanh niên tài tuấn nổi danh trong giới, tuy là không quá đẹp trai nhưng tuổi trẻ có năng lực cộng thêm có tiền khiến cậu ta cực kỳ quyến rũ, là người con rể lý tưởng của rất nhiều ông chủ trong giới.
Ba cô đã nói rõ ràng, lần hẹn hò này rất quan trọng, có ích lợi với việc hợp tác của hai công ty, nếu thích hợp thì đính hôn, không thích hợp thì nói sau.
Cho nên cô không thể giở tính đại tiểu thư, nói không đi thì không đi.
Hơn nữa vừa nãy người ta cũng đã hỏi cô có ý tưởng gì sắp xếp cho buổi hẹn hò ngày mai không.
Cô đã trả lời là sao cũng được, nghe cậu ta hết.
Bây giờ, người ta sắp xếp xong rồi, chẳng qua là không trong suy đoán của cô thôi.
“Okie, ngày mai em sẽ đến đúng giờ.”
Lục Thiển trả lời tin nhắn, thấy đối phương cả nửa ngày không thèm gửi tin lại thì tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái mét.
Cô không ôm hy vọng gì với lần hẹn hò này rồi.
...
Lâm Chu ngủ một giấc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.
Hai giờ sáng, cậu mua đồ ăn trở về từ chợ.
Vẫn là ngâm gạo trước sau đó bắt đầu mới xử lý bào ngư.
Bào ngư to cỡ lòng bàn tay được bóp chặt sau đó cắm chiếc đũa vào vỏ bào ngư xoay một vòng, lấy bào ngư ra, rửa sạch nội tạng, lại dùng bàn chải chà sạch mặt ngoài của bào ngư.
Mỗi con bào ngư đều lặp lại động tác như vậy, không bao lâu đã xử lý xong.
Sau đó đổ nước sạch vào trong nồi đun sôi lên, cho những con bào ngư đã được rửa sạch vào nấu khoảng một phút thì vớt bào ngư ra, đổ nước lèo ra một cái chậu dự phòng.
Hầm bào ngư một lần cho đến khi thịt bào ngư chín mềm ngả màu vàng nhạt cầm trong tay thấy ổn, Lâm Chu nhanh chóng cắt toàn bộ thịt bào ngư thành khối vuông.
Đổ dầu mè vào trong nồi inox không gỉ, sau khi dầu nóng thì cho thịt bào ngư đã cắt xong vào, đảo cho đến khi mùi thơm bay ra thì lại cho gạo đã ngâm vào.
Trong nhất thời mấy khối bào ngư và gạo được trộn đều trong nồi. Đợi cho mùi thơm dần dần tràn ra ngoài nồi lại cho thêm nước lèo bào ngư mới đổ ra hồi nãy, dùng sạn gỗ đảo liên tục.
Đợi cho gạo dần dần mềm ra nhưng chưa chín hẳn, lại thêm một nửa lượng nước lèo còn lại tiếp tục dùng sạn gỗ khuấy.
Sau khi cháo chín thì vặn nhỏ lửa, thỉnh thoảng lại dùng sạn gỗ khuấy.
Dần dần, cháo bào ngư trở nên sền sệt, hạt gạo tuyết trắng cũng nhuộm màu vàng nhạt của bào ngư được nấu nở bung ra, mùi thơm thoang thoảng của cháo trộn với mùi tươi sống của bào ngư tràn ngập cả phòng bếp, cuối cùng Lâm Chu lại bỏ thêm một chút muối điều vị, rắc hành lá xắt nhỏ vậy là xong rồi.
Lâm Chu lắc cổ tay đau nhức, tắt bếp. Lúc này cháo bào ngư vẫn phải ủ một lát.
Ngửi được mùi thơm của cháo bào ngư trong không khí, Lâm Chu nhân lúc này xào một chút khoai tây sợi chua cay đơn giản chuẩn bị ăn cùng với cháo.
Điểm tâm phải ăn no mới có sức đi leo núi.
Đợi đến khi mở nắp ra, cháo bào ngư sền sệt, cháo màu vàng nhạt phối với thịt bào ngư trắng như tuyết, còn có hành lá được thái xanh ngát, khi mở nắp hơi nóng cũng bay ra theo, mùi thơm nồng đậm khiến khoang miệng thèm ăn của Lâm Chu không ngừng tràn ra nước miếng.
“Thơm quá trời!”
Toàn bộ vị tươi sống của bào ngư được gạo hấp thu khi nấu, trong quá trình này gạo tựa như mấy miếng bọt biển nhỏ, hấp thu vị tươi sống của bào ngư không ngừng bành trướng, đến khi nổ tung.
Mấy hạt gạo toàn bộ được nấu đến bung ra, tinh hoa hấp thu cũng theo đó tràn ra, hai nguyên liệu nấu ăn giao hòa tạo nên mỹ vị như vậy.
Nhìn màu sắc tuyệt vời như thế, Lâm Chu cảm thán may mắn đã ném đi nội tạng bào ngư.
Thật ra mùi vị của nội tạng bào ngư xào ra cũng có thể nấu chung với cháo.
Nhưng màu sắc và hình dạng của nó ảnh hưởng tới khẩu vị nên bị Lâm Chu vứt đi không dùng tới.
Nếu cháo bị nhuộm thành màu xanh đen của nội tạng, tuy rằng vị bào ngư sẽ càng đậm đà hơn nhưng giảm bớt ham muốn thèm ăn.
Cháo màu xanh biếc làm sao cũng không khơi gợi được cảm giác thèm ăn bằng cháo màu vàng nhạt.
Có cảm giác mất nhiều hơn được.