Theo quản gia Tôn thấy, Lâm Chu tuổi còn trẻ đã có nhiều tiền, lại còn có năng lực như thế, cậu hoàn toàn có thể sống sung sướng hơn.
Nhưng tuần nào cậu cũng phải đi bày quầy bán hàng, làm ăn buôn bán.
Tuy làm ăn khấm khá, nhưng vất vả cũng vất vả thật.
Sau khi đi đến miền Bắc, trời lạnh như vậy, sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải đi mở quán rồi, đây cũng không phải việc người bình thường có thể làm được.