Trong phút chốc, các khách hàng cảm thấy bản thân bị thua thiệt đến cạn lời.
“Trời ạ! Rốt cuộc ông chủ bán bánh bao trước đó đi đâu mất rồi?”
Không biết có phải do những khách hàng này tỏa ra oán khí lớn quá hay không, đến nỗi Lâm Chu phải hắt hơi trong lúc ngủ mơ rồi mới trở mình ngủ tiếp.
Đợi đến lúc cậu tỉnh lại lần nữa đã là 12 giờ.
Cậu vệ sinh, rửa mặt đơn giản, lập tức chuẩn bị đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn.
Hôm nay cậu định nấu cháo hải sản.
Cháo bào ngư hôm qua ăn rất ngon, chứng tỏ hải sản ở chợ thật sự có chất lượng cao. Hôm nay xa hoa hơn tẹo vậy, nấu một nồi cháo hải sản đi.
Cua, tôm, bào ngư, sò điệp khô...
Cậu yêu thích tất cả các loại nguyên liệu.
Nghĩ đến những hải sản thơm ngon kia, Lâm Chu tăng nhanh động tác đạp xe ba bánh của mình.
Nhưng dù sao tốc độ của xe ba bánh cũng có hạn, cậu nhớ tới chuyện sáng nay nó vẫn chậm hơn xe riêng của con trai bác Trương rất nhiều.
Không biết phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ tuần này là gì.
Cậu mong rằng đó là một chiếc ô tô. Nếu không sẽ hơi bất tiện khi đạp xe ba bánh đi mua thức ăn.
Tới chợ, Lâm Chu chậm rãi dạo bước, ngoại trừ ngày đầu tiên cậu hơi lo lắng thời gian bày quầy. Hiện tại, cậu đã sắp xếp tốt công việc và nghỉ ngơi nên thời gian trở nên thư thả hơn.
Khu hải sản nằm ở khu vực trong cùng của chợ đầu mối.
Thành phố Giang Đông không nằm ở ven biển nên hải sản tươi ngon nhất được vận chuyển đến mỗi đêm chỉ có thể mua được tại chợ đầu mối lớn nhất toàn thành phố.
Thế nên dòng người lui tới chợ mỗi sáng nối liền không dứt.
Lâm Chu vừa đi tới chợ đã bị tiếng động “bụp”, “bụp”, “bụp” thu hút.
Nhìn từ xa, trong một góc chợ chất đầy những khối đồ lớn màu trắng, có vài người đang ở gần những thứ này.
“Đó là gì thế ạ?”
Lâm Chu tò mò đi tới.
Vì không quá gấp gáp nên cậu dư dả thời gian xem náo nhiệt.
Ông chủ cửa hàng hải sản đang xem các công nhân đập vỡ băng, trông thấy có khách tới lập tức tiến lên trả lời: “Là hải sản đấy. Để giữ được độ tươi, số nguyên liệu hải sản vận chuyển từ bờ biển tới đều được đông lạnh trong khối băng lớn.”
Nghe ông chủ nói vậy, Lâm Chu hiểu rõ ngay. Hải sản ấy à, quan trọng không phải ‘hải’, mà là ‘tươi’.
Rất nhiều hải sản đều ở dạng đông lạnh. Giá thành của hàng đông lạnh sẽ rẻ hơn nhiều so với hàng tươi sống.
Các công nhân hầu như đều có động tác giống nhau, nhìn rất thú vị. Một tay họ giữ khối băng lớn để ngăn những khối băng xếp chồng lên nhau trượt đi, tay còn lại cầm một cây búa gỗ còn lớn hơn đầu, nện từng cái xuống khối băng.
Chốc lát sau, cả khối băng lớn nứt vỡ. Các công nhân tiếp tục đập khối băng thành miếng nhỏ hơn và lấy hải sản ra.
“Cậu trai trẻ muốn mua hải sản không? Vừa được giao tới, tươi lắm đấy.”
“Cậu mua nhiều tôi sẽ lấy giá rẻ hơn một chút.”
Cứ thế, một lúc sau, rất đông người bị hấp dẫn tiến tới mua hải sản.
Ông chủ gọi các công nhân đi lấy hàng cho khách thì thấy Lâm Chu vẫn chưa đi. Cậu hỏi:
“Tôi muốn mua hải sản tươi sống chất lượng cao, ông chủ có hàng không?”
Lâm Chu cảm thấy thú vị khi nhìn các công nhân đập vỡ băng, hệt như xem máy xúc làm việc. Nếu không có việc gì, thậm chí cậu có thể xem lâu hơn.
Nhưng cậu còn phải bày quầy bán hàng nên chỉ đành tiếc nuối nhìn thêm chút nữa.
“Hải sản tươi sống cũng có luôn, được chuyển tới bằng đường hàng không đấy nhé! Cực kỳ tươi sống, giá sẽ đắt chút đỉnh. Tôi để ở đằng sau, tôi đưa cậu đi xem.”
Ông chủ cửa hàng hải sản vô cùng hiếu khách, thấy Lâm Chu muốn mua thực phẩm tươi sống, lập tức dẫn cậu ra phía sau.
Cả khu chợ rất rộng lớn.
Ông chủ nói ở đằng sau, cũng phải đi hẳn mấy phút mới tới nơi.
“Cậu xem thử cậu cần gì đi, toàn bộ đều ở đây cả.”
“Chọn xong tôi bơm hơi bao bì cho cậu, đảm bảo mọi thứ cậu mang về đều tươi ngon.”
“Cậu nhìn con tôm hùm Boston này xem, tuyệt đối là hàng tốt, số lượng có hạn, tôi không bán cho người bình thường đâu, bao chất lượng luôn!”
“Còn có cua hoàng đế, hải sâm, bào ngư, bạch tuộc, sò biển... cái gì cũng có.”
Lâm Chu mở to mắt nhìn đủ loại hải sản. Cậu chưa từng trông thấy nhiều loại hải sản tươi sống thế này bao giờ. Đúng là được mở mang tầm mắt.
.Chương 40: Diêm vương đến cũng phải khen cậu ta một câu thân thể tốt!
.Chương 40: Diêm vương đến cũng phải khen cậu ta một câu thân thể tốt!
“Một con cua hoàng đế, một con tôm hùm Boston, một cân bào ngư, một cân tôm này luôn...”
Lâm Chu chọn một vài hải sản mà mình thích ăn, trừ nấu cháo ra, hôm nay cậu chuẩn bị ăn một bữa tiệc hải sản lớn.
Mỗi ngày leo núi bày quầy hàng, không thể không bồi bổ thân thể cho tử tế!
“Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Bốn ngàn mốt, làm tròn bốn ngàn đi, lần sau lại đến nhé ~”
Ông chủ bán hải sản nhiệt tình đóng gói giúp Lâm Chu.
Ai chả muốn kiểu khách sạch sẽ lưu loát thế này, mấu chốt là còn không trả giá, ai hiểu cơ chứ, mọi người ơi tui đã gặp được khách hàng khiến người ta rung động nè!