Chương 73: [Dịch] Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Xem ra tên sinh viên này cũng không có ngu dốt (1)

Phiên bản dịch 4541 chữ

Người có thể ở tại Thủ Phủ Hoàng Gia, có ai mà không phải muốn tiền có tiền, muốn địa vị có địa vị chứ. Nơi mà người bình thường muốn mua cũng không đến được, Lâm Chu có thể ở tại đó là đã đại biểu cho rất nhiều thứ.

Đoán chừng là từ nhỏ đã thích nấu ăn, trong nhà vì đó chuẩn bị đầu bếp nổi danh khắp các nơi trên thế giới dạy bảo, các loại nguyên liệu nấu ăn lấy không hết, muốn cái gì có cái đó.

Mới tạo nên một thân trù nghệ tuyệt vời ông mặt trời đáng kinh ngạc như ngày hôm nay.

Hơn nữa Lâm Chu có tài nấu nướng như vậy mà còn chưa mở nhà hàng hoặc là làm đầu bếp kiếm tiền, chỉ tự tùy tâm sở dục lái xe ba bánh bày quầy bán hàng nơi nơi.

Phỏng chừng chính là muốn rèn luyện tài nấu nướng của mình, luyện tập tài nghệ không dùng kiếm tiền làm mục đích, giữ nguyên kỹ năng nấu nướng của bản thân và hưởng thụ quá trình này.

Nhìn Lâm Chu vui vẻ tiếp đãi mỗi vị khách hàng trước mắt, Trương Kiến Quân càng tin tưởng suy đoán của mình hơn.

Nếu không thì sao mà giải thích việc người có tiền có tay nghề như thế lại mỗi ngày cực khổ đi ra bày quầy bán hàng chứ.

Lấy tài nấu nướng của Lâm Chu, đi nhận lời mời đầu bếp làm quốc yến cũng không có vấn đề gì cả, chứ đừng nhắc tới nếu như muốn kiếm tiền, cậu mở tiệm cơm và tùy tiện làm một món đồ ăn thôi, sợ là đống người hẹn trước có thể xếp hàng từ Giang Đông ra tận nước ngoài.

Chứ nấu nướng bày quầy bán hàng cho những người không hiểu gì cả ăn giống như bây giờ, bọn họ còn cảm thấy một trăm tệ một chén cháo đắt mà chẳng hay biết cháo được nấu ra từ tay nghề thế này đặt vào khách sạn lớn đều có thể bán hơn chục ngàn một chén, phân lượng lại chỉ còn có một ngụm.

Thực sự là không quý trọng mà!

Trương Kiến Quân nhìn một khách hàng vừa hỏi giá xong, thấy đắt nên bỏ đi, lắc đầu đầu đáng tiếc.

Đáng tiếc người kia không hiểu phần cháo hải sản này ăn ngon đến cỡ nào!

Một chén còn ít nữa, phải ăn liền tù tì hai chén mới cảm thấy thỏa mãn. Nhất định phải ăn đến khi bụng no căng mới có loại cảm giác hạnh phúc khi thèm ăn rồi lại được thỏa mãn.

Giữa mùa hè nóng bức, ăn xong hai chén cháo hải sản lớn nóng hổi, cả người đều đổ đầy mồ hôi.

Nhưng phá lệ sảng khoái.

Miệng đầy vị tươi, mềm, giòn, non. Các khách hàng ở đây có ai không phải ăn vào là khen không dứt miệng, chỉ lo múc từng muỗng từng muỗng đút vào trong miệng, không quan tâm chuyện gì khác.

Đôi tình nhân đến mua cháo càng ăn ngấu nghiến không thèm ngẩng đầu.

Người Hoa quốc không lừa gạt người Hoa quốc, đúng là không lừa ta thật!

Dường như vị thơm thuần nồng hậu của thịt cua xào lên cho thơm rồi hầm nấu trong cháo không chỗ nào không có. Rồi cả khối gạch cua lớn ăn vào không rõ ràng nhưng mỗi một ngụm đều có sự hiện hữu của nó, thực sự là tươi ngon đến làm người ta càng ngày càng thèm.

Chén cháo trông óng ánh, vẻ ngoài mê người, sắc màu đầy đủ ăn vào trong miệng cũng không có cảm giác đầy mỡ, vừa tươi lại vừa thơm, nhè nhẹ ngon miệng.

Không biết hầm bao lâu mới có được vị tươi ngon như thế này.

Cả con tôm bị đun sôi chuyển sang màu đỏ cuộn mình cong người trong chén cháo, giờ nào khắc nào cũng tản ra mùi vị dụ hoặc người khác.

Bỏ vào miệng thì non mềm đàn hồi, quả thực không thể tin được đó là thịt tôm.

Thực sự là tươi đến lông mày cũng phải rớt xuống.

“Ông chủ ông chủ, ngày mai anh bán cháo gì thế?”

Tạ Hoành ăn cháo xong nhìn Tào Hồng Tín đang phát cơm chó cách đó không xa, quả thực là cay mắt không dám nhìn.

Thấy bọn họ còn muốn chơi một hồi, không nóng vội, cậu tiến tới trước mặt Lâm Chu hỏi.

“Bán cháo mặn hai ngày liên tục rồi, ngày mai bán cháo ngọt đi, cháo bát bảo.”

“Hơ? Cháo ngọt à, em còn muốn ăn cháo hải sản nữa cơ!”

Tạ Hoành giống như con mèo tham ăn vừa nói vừa liếm môi, mắt còn không quên nhìn Lâm Chu đầy tội nghiệp, tự thông suốt học được cách làm nũng đòi ăn.

Cũng chính là ỷ vào tuổi nhỏ hơn Lâm Chu, vóc dáng cũng không cao, nhìn y như học sinh cấp 3 nên mới có thể làm ra vẻ đó được.

Đổi thành người khác làm thế Lâm Chu đều sẽ cảm thấy cay mắt.

Lâm Chu bật cười.

Xem ra tên sinh viên này cũng không ngu dốt.

Biết phí tổn của cháo hải sản cao, ăn vào miệng đáng giá có lời.

Thật ra ăn ngon thì cũng như nhau thôi.

Dù là đi so cháo khoai lang bình thường với cháo hải sản thì cũng ăn ngon tương tự. Chỉ là khẩu vị khác nhau, quần thể bán ra cũng không giống nhau.

Đám người thích thanh đạm, ăn nguyên vị của nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối càng thích cháo khoai lang hơn, không bỏ thêm gì hết, chỉ dựa vào tay nghề nấu cháo cao siêu để hầm ra mùi thơm ngát thuần khiết từ gạo và khoai lang, còn có vị ngọt nhàn nhạt, là hương vị ngọt ngào hiếm có.

Bạn đang đọc [Dịch] Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng, Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    86

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!