“Hôm nay là cháo ngọt!”
Hương vị ngọt ngào này rất khác với vị mặn hải sản.
Rất ít có cô gái nào không thích đồ ăn ngọt.
Lục Thiển hào hứng kéo Trương Minh Viễn chạy đến trước quầy hàng của Lâm Chu.
Đi đến nơi, quả nhiên thấy một đám người đang ngồi xổm bốn phía húp cháo.
“Là cháo bát bảo kìa!”
Trong không khí tràn ngập vị ngọt nồng nàn, cẩn thận ngửi còn có thể ngửi được mùi hoa quế và mùi thơm của các loại đậu thoang thoảng.
Táo đỏ và đậu đỏ nhuộm cho màu sắc tổng thể của nồi cháo thành màu đỏ thẫm. Một bát cháo đựng trong hộp đồ ăn trong suốt đỏ đến phát tím, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.
Cả hạt dẻ cũng bị hầm đến mềm nhũn, chia năm xẻ bảy tản ra ở trong cháo. Cũng khó có thể tìm được một hạt lạc hoàn chỉnh, tất cả đều bị hầm mềm, tách ra làm hai nửa.
Hạt sen thì lại gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, vẫn giữ lại màu trắng nguyên bản rất chi là bắt mắt, trông như từng viên trân châu giữa chén cháo bát bảo màu tím vậy.
Khoai sọ nấu mềm, cháo cũng trở nên sền sệt hơn.
Các loại đậu cũng đều thần kỳ không bị nấu bung ra, ngoại hình cực kỳ đẹp mắt.
Tại sao các nguyên liệu nấu ăn khác đã mềm nhừ trong cháo mà các loại đậu như đậu đỏ và đậu cô ve còn có thể giữ nguyên hình dáng hoàn chỉnh thế nhỉ?
Lục Thiển ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ Lâm Chu múc cháo.
“Năm phần cháo bát bảo đến đây.”
Lâm Chu múc ra năm phần cháo bát bảo rồi đóng gói kỹ càng đưa cho Trương Minh Viễn.
Nháy mắt khi hai người nhìn nhau, trong đầu Lâm Chu không khống chế được nghĩ đến cảnh tượng Trương Minh Viễn một mình đọc tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo và học theo, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Cậu vội vàng điểm qua một lượt những chuyện bi thương trong cuộc đời thì mới có thể nhịn xuống không bật cười.
Nhưng lại khiến nét mặt hơi vặn vẹo.
Trương Minh Viễn thấy thế còn quan tâm hỏi một câu:
“Có phải mệt quá không? Tôi thấy mặt cậu hơi tái.”
“Ừ, đúng đúng. Đúng là hơi nóng.”
Lâm Chu suýt nữa thì không đáp lời nổi luôn. Cậu vội vàng bỏ đi hình ảnh suy diễn trong đầu, chuyên tâm đãi khách.
“Hôm nay cháo bát bảo ăn chắc bụng lắm đó. Ăn nhiều quá không tốt lắm đâu.”
Nhìn Trương Minh Viễn thoáng cái mua tận năm phần, Lâm Chu lo lắng đối phương ăn không hết.
“Không sao đâu, mang về cho ba tôi một bát.”
“Cái này... Cũng không cần đâu...”
Trương Minh Viễn: “?’
Trương Minh Viễn hơi nghi hoặc.
Lời này là có ý gì?
Anh còn chưa kịp hỏi, Lâm Chu đã mở miệng lần nữa: “Ba của anh đến kìa.”
Trương Minh Viễn sửng sốt, vô thức quay đầu lại theo ánh mắt của Lâm Chu, nhìn thấy cha anh đang chống gậy đi tới, vừa nhìn là biết mới leo tới nơi.
???
Không chỉ có Trương Minh Viễn đứng hình, Lục Thiển đang cầm chén cháo bát bảo cũng lúng túng không biết nên làm gì.
Cô nên ăn hay không ăn?
Hình như phải chào hỏi nhỉ.
Cô nên gọi thế nào bây giờ?
Tổng giám đốc Trương?
Hay là chú Trương đây?
Má ơi, sao lại thành ra gặp mặt phụ huynh rồi!
“Ba, sao ba lại đến đây?”
Trương Minh Viễn nghi ngờ rằng mình vừa ra cửa là cha đã đi theo, nếu không tại sao sẽ một trước một sau đến đỉnh núi chứ.
Chắc không phải người này đi theo xem anh và Lục Thiển hẹn hò đấy chứ?
Càng nghĩ, vẻ mặt Trương Minh Viễn càng thêm lạnh lẽo và cứng rắn. Rõ ràng là anh rất không thích loại hành vi này của cha mình.
“Sao nào? Chỉ cho con leo núi mà không cho ba đến à.”
“Ngày nào mà ba chả leo núi, tại tiểu Lâm bày quầy bán hàng ở bên này nên ba mới sửa đường sang đây thôi.”
Trương Kiến Quân nói xong còn trợn mắt lườm Trương Minh Viễn, giây sau đó lại quay sang nở nụ cười hiền lành và nhiệt tình với Lục Thiển, dễ dàng hóa giải tâm trạng lúng túng của Lục Thiển.
“Ái chà, cháu là Thiển Thiển đúng không? Xinh xắn quá nhỉ! Cháu leo núi mệt không? Minh Viễn, con lớn thế rồi mà không biết quan tâm người ta một tí à? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, thư giãn, ăn bát cháo còn lấy sức.”
Thái độ hiền lành của Trương Kiến Quân khiến Lục Thiển nhất thời không câu nệ nữa.
Trước kia tuy có gặp nhau trong buổi tiệc nhưng chỉ là đi theo phía sau ba chào hỏi một tiếng là xong xuôi.
Hơn nữa, bây giờ khác với ngày xưa, nếu phát triển thuận lợi, rất có khả năng cô sẽ trở thành con dâu của đối phương.
Thân phận khác đi đương nhiên tâm trạng cũng khác.
“Ba, không thể ăn nhiều cháo ngọt, huyết áp của ba cao đó.”
Trương Minh Viễn nhìn ba mình ăn một chén cháo trong tay còn muốn một chén nữa, miễn cưỡng mở miệng cắt ngang.
Trương Kiến Quân: ...
“Ba ăn có một chén làm sao no được!”
Trương Kiến Quân còn muốn giãy giụa một chút nhưng nhìn ánh mắt của con trai không chút lùi bước, tủi thân thu tay.
Sau đó ông bĩu môi cũng không ở đây khó chịu nữa.
“Mấy đứa ăn đi, ba đi tìm tiểu Lâm.”
Dứt lời, ông cầm cháo đi đến trước mặt Lâm Chu, thấy trước quầy hàng có khách thì múc ăn trước.